CÔ GÁI ĂN PHẢI NẤM ĐỘC


14


Có một số việc đúng là không nên nhắc mãi, đêm hôm trước vừa mới nói về chuyện của Du Du và Thư Ngạn xong, ngày hôm sau bọn họ đồng thời thông báo trên vòng bạn bè.


Một bức ảnh chụp chung với dòng trạng thái: “Chúng ta”.


Du Du còn ghê tởm hơn, cô ấy không thèm cảm ơn tôi là bà mối đã lấy thân thử độc giúp cho hai bọn họ được gặp nhau, ngược lại ở phần bình luận trắng trợn bày tỏ với mẹ tôi:


“Cảm ơn mẹ nuôi đã cho con nấm, để con có cơ hội gặp được tình yêu.”


Tôi bình luận ở dưới gầm lên giận dữ: “Cái nhân duyên đó là tớ phải lấy thân thử độc mới kiếm được, cậu cảm ơn mẹ tớ làm cái quái gì!”


Qua hai phút sau, Du Du không trả lời lại tôi.


Lại nhìn kỹ, bình luận đã bị xóa.


Đúng là chị em tình thương mến thương.


Đêm đó, đôi bạn trẻ đang rơi vào tình yêu cuồng nhiệt rủ tôi đi hát K, tôi từ chối, nhưng lời từ chối lại không có hiệu quả.


Tôi bị Du Du lôi ra ngoài từ trong nhà, ở phòng thuê trong KTV làm bóng đèn điện cả đêm điện.


Mà lí do cô ấy tìm tôi cũng rất đơn giản:


Cô ấy ngại ngùng.


Tôi nuốt xuống lời thô tục đã đến bên miệng lại, thôi nhịn vậy.


Được rồi, đôi tình nhân nhỏ vừa mới quen nói tóm lại là vẫn còn xấu hổ e dè với nhau.


Làm chị em, cái bóng đèn này đương nhiên do tôi đảm nhiệm rồi, tối nay sẽ thắp lên để chiếu sáng cho hai người bọn họ.


Nhưng mà……


Đã nói ba người không say không về mà giờ hai người này hôn nhau đến mức môi cũng sắp tróc da đến nơi, còn tôi vẫn ngồi ôm bình rượu ở kia tự đổ xúc xắc xem cuối cùng là thua uống hay là thắng uống.


15


Tôi cầm chai rượu tử nhìn chằm chằm hai người bọn họ một lúc lâu, cuối cùng cũng chán nản.


Cái gì thua uống thắng uống, có đối tượng nào để uống cùng đâu.


Có đối tượng ở bên cạnh để ôm với gặm đâu.


Ta ngược lại nhìn về phía màn hình, nhưng mà, giờ phút này ca từ lại cũng rất hợp với tình hình:


“Náo nhiệt luôn là người khác, còn tôi ở sau microphone che giấu tâm tình của mình……”


Tôi im lặng hai giây rồi ném cây microphone vừa mới cầm đi.


Sau đó tiếp tục uống rượu.


Mãi đến khi bàng quang sắp nổ tung rồi tôi mới lảo đảo lắc lư đứng dậy ra cửa để đi WC.


Thật ra trong phòng cũng có WC, nhưng tôi muốn ra ngoài để hít thở, không khí trong phòng lúc này nồng nặc mùi chua lòm của tình yêu, không thể nào thở nổi.


Sau khi ra khỏi phòng WC, tôi đứng ngắm nghía mình ở trước gương.


Nhìn thế nào cũng được coi là tiểu mỹ nữ có ngũ quan đoan chính, sao lại lưu lạc biến thành bóng đèn cô đơn lẻ loi thế này.


Sau đó, không biết vì sao, tự nhiên tôi lại nhớ tới bác sĩ Giang.


Nhớ tới gương mặt kia, đêm đó áo sơ mi trắng của anh ấy bị ướt …… Cồn trong cơ thể lại bốc lên tức thì.


Tôi nhìn chằm chằm vào gương, cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.


Thậm chí, ngay sau đó, từ trong gương vậy mà tôi lại thấy khuôn mặt của Giang Chu.


Tôi nhíu mày.


Đây là di chứng của nấm độc? Uống rượu nhiều quá cũng có thể xuất hiện ảo giác à?


Tôi dụi dụi mắt, gương mặt kia vẫn còn ở đó.


Lại xoay người, thân hình của Giang Chu đã ở trong tầm mắt.


Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng giống hệt lần gặp nhau ngày đó, phố với quần tây, ngay cả kiểu tóc cũng không có nửa điểm thay đổi.


Tôi thở dài một hơi.


Có khi đúng là lưu lại di chứng, uống rượu mà cũng sinh ra ảo giác nữa.


Tôi đi về phía trước hai bước, lo liệu có biến thành con rùa rụt cổ không khi có tiện nghi ở trước mặt mà không chiếm lấy, bèn vươn tay ra sờ soạng một chút ——


??


Làn da rắn chắc, sờ vào có cảm giác ấm áp.


Có vẻ như đúng là tôi sờ phải cơ bụng rồi.


Tôi chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy kia, dưới ánh đèn mờ ảo, tôi để ý thấy anh hơi mím môi, khóe môi khẽ nhếch lên, vành tai đã phiếm hồng.


Vậy thì, đúng là Giang Chu?


Tôi hoàn hồn, lại nghe thấy Giang Chu nói: “Chu Tư Nhiễm, em có thể rút tay về không?”


“À.”


Tôi ra vẻ bình tĩnh, kìm nén nhịp tim đang đập dữ dội, im lặng rút tay lại.


Chúng tôi sóng vai nhau ra WC ở hành lang, tôi trộm đánh giá anh ấy, tìm chủ đề nói chuyện.


“Bác sĩ Giang, anh cũng tới hát Karaoke à?”


“Ừm.”


“Cùng bạn bè à?”


“Một mình thôi.”


Một mình đi hát ở KTV? Tôi ngẩn người, đúng là nhã hứng hay.


Khi nói chuyện, chúng tôi đã đi gần tới cửa phòng, xuyên qua lớp cửa kính, tôi mơ hồ có thể thấy hai người bên trong kia đang đường mật ngọt ngào với nhau.


Vừa mới bị bọn họ kích thích, cảm giác nghẹn khuất lần thứ hai lại nảy lên trong lòng, nương theo men say, tôi túm chặt tay áo bác sĩ Giang.


Hơn nữa, lần này tôi không gọi sai nữa rồi.


“Bác sĩ Giang, anh có thể diễn kịch với em không?”


Anh hơi hơi nhướng mày: “Diễn gì thế?”


“Bạn trai.”


Vào khoảnh khắc Giang Chu kinh ngạc gật đầu kia, tôi nắm lấy tay anh ấy rồi đẩy cửa đi vào.


Tôi kéo Giang Chu, cố ý ngồi ở bên cạnh Du Du, dùng khuỷu tay đẩy cô nàng một chút, sau đó ghé vào tai cô ấy nói nhỏ: “Bà chị này, so sánh thử xem?”


Cô ấy khó hiểu: “So cái gì?”


“So với bạn trai của bất kỳ ai khác cũng đều đẹp trai hơn.”


Tôi nói rõ từng câu từng chữ, có vẻ cực kỳ đắc ý.


Nhớ lại tình tỷ muội giả dối của chúng tôi, từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng đều phải phân cao thấp với nhau.


Du Du sững sờ hai giây sau đó lại cười, vừa vặn lúc này Thư Ngạn ấn tạm dừng nhạc, trong phòng cực kỳ yên tĩnh.


Du Du nhìn tôi chớp chớp mắt: “Vấn đề là, bác sĩ Giang là bạn trai của cậu sao?”


Ta dựng thẳng cổ nói dối: “Đương nhiên rồi.”


“Làm thế nào để chứng minh?”


Vừa dứt lời, Hà Du Du nâng khuôn mặt của Thư Ngạn lên rồi hôn chụt một cái rõ kêu ở ngoài miệng anh ta.


Cũng quay đầu ý bảo tôi làm theo.


Tôi:……


Cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, ở trong lòng tôi mặc niệm vài câu thật xin lỗi bác sĩ Chu, sau đó xoay người nâng lên mặt Giang Chu lên, học theo, cũng hôn đánh chụt một cái ở bên má trái anh ấy.


Du Du không vui: “Hôn môi! Chu Tư Nhiễm, rốt cuộc anh ấy có phải bạn trai cậu không, ngay cả miệng cũng không dám hôn.”


Tôi nhìn lướt qua mặt Giang Chu, tâm sinh hoảng sợ, giọng nói run run ứng phó:


“Hôm nay anh ấy ăn rau hẹ với tỏi, để hôm khác hôn đi.”


Giây tiếp theo, Giang Chu ở bên cạnh im lặng quay đầu sang với ánh mắt sáng quắc.


Ánh mắt kia, ánh mắt đó, khả năng là anh ấy…… Cũng biết bản thân mình đang bị đổ oan rồi. 

16


Sau khi tan cuộc ở KTV, chúng tôi lại hẹn nhau cùng đi ăn đêm.


Có một cửa hàng đặc sắc chuyên làm tôm hùm đất, chúng tôi gọi một vài vị tôm hùm đất, lại gọi thêm rất nhiều rượu.


Có thể nhìn ra được, Thư Ngạn là một người dịu dàng, không biết có phải do tình yêu cuồng nhiệt không, nhưng ít nhất hiện tại nhìn qua có vẻ đối xử với Du Du rất tốt, cũng được coi là chu đáo đầy đủ.


Ăn tôm sẽ bóc vỏ tôm, uống nước sẽ rót nước, rõ ràng là ăn tôm hùm đất, vậy mà từ đầu tới cuối Du Du chưa từng phải đeo găng tay, tay cũng chẳng dính chút bẩn nào.


Tôi để ý tới hai người bọn họ cảm thấy vui mừng thay.


Du Du là người bạn có tiếng lụy tình của chúng tôi, luôn có thể tìm ra các loại lý do, vì tình yêu của cô nàng mà phấn đấu quên mình.


Hơn nữa giỏi nhất là tự tẩy não bản thân mình. Cho nên, khi cô ấy yêu ai, luôn làm tôi thấy lo lắng.


Tuy nhiên, nhân phẩm của tên Thư Ngạn này có vẻ tốt, ít nhất lần đầu tiên gặp mặt đã bị tôi ngồi lên người. Vậy mà người ta cũng không xách tôi lên rồi đánh cho một trận, chỉ im lặng báo cảnh sát.


Vào lúc đang quan sát kỹ lưỡng hai người đối diện, khuỷu tay bỗng nhiên bị người nào đó chạm nhẹ vào một chút.


Tôi hoàn hồn mới phát hiện là Giang Chu.


Tiếng anh ấy đè xuống rất thấp, bị tiếng nói ồn ào của khách khứa xung quanh át đi mất, khó khăn lắm tôi mới có thể nghe rõ.


Anh nói: “Đừng hâm mộ nữa, ăn đi.”


Tôi cúi đầu bỗng thấy trước mặt đã có một mâm đồ ăn, rất nhiều tôm hùm đất đã được bóc vỏ, thậm chí còn dựa theo các khẩu vị khác nhau để xếp thành một trận doanh nhỏ: Ướp lạnh, tê cay, tỏi băm……


Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, vừa vặn thấy Giang Chu đang cởi bao tay dùng một lần ra.


Đôi tay kia thon dài đẹp đẽ khiến tôi không thể dời mắt ra được.


Anh nói với giọng điệu thản nhiên: “Ăn đi, bọn họ xử lý không đủ sạch sẽ, anh tiện tay đã gỡ giúp em dây bẩn ở đầu tôm đi rồi.”


Ta cúi đầu nhìn lướt qua, quả nhiên.


Không hổ là bác sĩ Giang, mỗi một con tôm đều lột cực kỳ sạch sẽ, đầu và thân tách cực hoàn chỉnh, vỏ tôm đã bóc được đặt ngay ngắn trên đĩa ở giữa bàn.


Thậm chí tôi còn hoài nghi, có phải anh ấy tưởng tượng bản thân đang làm một cuộc phẫu thuật không đây.


Tóm lại, tuy nói là đóng giả làm bạn trai, nhưng tôi còn không tự chủ được lại diễn nhập tâm, nên bữa cơm này ăn rất vui vẻ.


Đương nhiên, rượu cũng uống không ít.


Nhưng mà……


Tôi phát hiện ra một chuyện rất khủng bố.


Không biết có phải do di chứng của nấm độc hay không, sau khi đã uống đủ, tôi phát hiện mình thật sự xuất hiện ảo giác.


Tôi lại thấy một con tinh linh màu lam.


Một con tinh linh tóc dài, Trảm Nam Sắc* son môi, đang dựa vào người Giang Chu và ôm cánh tay của anh ấy, chuẩn bị trao một nụ hôn……


*Trảm nam sắc’ hay còn gọi là ‘Trực nam trảm’, là một màu son môi trong truyền thuyết được hàng vạn cô gái trẻ yêu thích. Tương truyền rằng, nếu tô màu son này lên môi thì sẽ có thể có được tâm của hết thảy những trực nam trên thế giới này, chính là, sau khi tô màu son này sẽ trở thành thiên hạ vô địch, trêu chọc vô số nam nhân.


Khái niệm màu son môi ‘trảm nam sắc’ có từ rất lâu, lời giải thích cũng không còn đồng nhất, nhưng đại khái chính là gam màu nóng. (Túm lại mỗi thời mỗi khác, một thứ khái niệm đi qua một thời gian dài sẽ bị ‘mô đi phê’ đi, thứ cơ bản thì hiểu mơ màng là được ^^)


Nếu nói ‘Trảm nam sắc’ không bàn đến nhãn hiệu, mà đơn giản là lấy ánh mắt của đàn ông để đánh giá màu này có đẹp hay không, tô màu son này có khiến cho đàn ông cảm thấy có sức hấp dẫn hay không thì cũng không hoàn toàn đúng bởi vì thật ra thì ngày nay đối với trực nam ấy, nếu nói ‘trảm nam sắc’ thì bọn họ sẽ chỉ nghĩ đến môi đỏ thẫm chứ không biết một từ này thật ra là để hình dung ra một loại màu son.


Trích khái niệm ‘Trảm nam sắc’ từ Baike.


Dịch bởi CP88.


Tôi sốt ruột, tát một cái về phía “Người bạn thời thơ ấu” để quạt bay đi ——


“Lam tinh linh cũng không thể đoạt bạn trai của người khác nhé!”


Khi giọng nói của tôi rơi xuống, kèm theo là tiếng vang trong trẻo của bàn tay.


Lòng bàn tay hơi tê.


Nhưng mà, trong tầm mắt dường như thấy tinh linh màu lam kia bị tôi đánh đuổi, tôi nở nụ cười hài lòng, ôm lấy Giang Chu hôn một cái: “Đừng sợ.”


Sau đó, tôi ghé vào trên bàn ngủ luôn rồi.


Lúc tỉnh lại đã là ngày hôm sau.


Tôi nằm trên giường nhà mình, đầu đau như muốn nứt ra.


Hình như bên cạnh còn có một người nằm cùng……


Tôi hoảng sợ duỗi tay ra sờ thử, lại bị người nọ bực bội đẩy ra.


Ngay sau đó, đối phương xốc chiếc chăn đang che đầu lên: “Chu Tư Nhiễm, mới sáng sớm cậu sờ tớ làm gì!”


Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, là Du Du.


Một ít ký ức rải rác hiện lên trong đầu, tôi do dự hỏi cô ấy tối hôm qua đã xảy ra những chuyện gì.


Hai giây sau, Du Du mở mắt ra, tinh thần đã tỉnh táo trong thoáng chốc.


Và sau đó.


Cô ấy kéo tôi dậy từ trên giường, bắt đầu miêu tả sinh động như thật một phen.


Đặc biệt là kể đến lúc tôi cho Giang Chu một cái tát, sau khi nói một câu không thể hiểu được tinh linh màu lam gì đó, lại nâng mặt anh ấy lên hôn một cái, nói câu: “Đừng sợ.”


Du Du cười rung cả người: “Bác sĩ Giang cũng sợ tới mức sắp chết rồi đúng không?.”


Tôi: “……”


Tôi mới là người sợ chết đây này, chắc chắn bác sĩ Giang sẽ giết tôi mất đúng không?


17


Tôi vốn định trốn tránh bác sĩ Giang mấy ngày.


Nhưng mà, sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, mẹ tôi lại sáng tạo cái cờ thưởng khác người, bắt tôi phải đến bệnh viện trao cho bác sĩ Giang.


Nói rằng, người ta đã cứu tính mạng của tôi hai lần rồi, mặc kệ có thể làm rể hiền của bà hay không thì tôi cũng phải đi cảm ơn một lần.


Tôi bị buộc phải đi không còn cách nào khác, chỉ có thể căng da đầu, cầm cờ thưởng đến bệnh viện.


Đúng lúc Bác sĩ Giang đang trực ban.


Trong văn phòng, tôi ra vẻ bình tĩnh cầm chặt cờ thưởng và bước tới, sau đó bay nhanh đến nhét vào trong ngực anh ấy:


“À chuyện này…… Là mẹ em nói anh đã cứu em hai lần, nên muốn em mang cờ thưởng này đến tặng cho anh.”


Đối với chuyện tối hôm qua, tôi không dám nhắc lại.


Giang Chu nhìn tôi rồi mới nhận cờ thưởng, sau đó chậm rãi mở ra.


Tôi cũng tò mò, thử nhìn thoáng qua thăm dò.


Tầm mắt dừng ở trên cờ thưởng, bỗng chốc sững người.


Có tiếng cười nhẹ truyền đến, là một bác sĩ nam trẻ tuổi khác đến đây xem trò vui.


Đúng là mẹ ruột của tôi, trên cờ thưởng viết mấy chữ to:


“Bác sĩ Giang diệu thủ hồi xuân đã cứu mạng chó của con gái tôi.”


Tôi:??


Mẹ muốn chơi khăm tôi đây mà!


Mặt tôi đỏ lựng lên, bay nhanh đến đoạt lấy cờ thưởng rồi quay đầu chạy.


Chạy vèo một hơi ra khỏi bệnh viện, lái xe, về nhà.


Khi tôi thở hồng hộc chạy về nhà, lại phát hiện trong nhà còn có một cái cờ thưởng khác nhưng nội dung vẫn giống nhau. Có mỗi một chỗ khác chính là đổi “Bác sĩ Giang” thành “Bác sĩ Chu”.


Thấy tôi trở về, mẹ tôi nở nụ cười ngại ngùng:


“Chán quá, lúc ấy lại nhớ nhầm tên, viết thành bác sĩ Chu, nên phải làm lại cái khác.”


Đây không phải là trọng điểm.


Tôi hỏi mẹ có phải đang chơi con không, kết quả bị bà tét một cái ở mông.


Bà mắng tôi biết cái gì, năm đó bà đã dựa vào cờ thưởng này để bắt được bố tôi, người mà có biệt danh trai đẹp nổi tiếng mười dặm.


Sau đó, mẹ tôi pha một ấm trà, giảng cho tôi nghe một lần về sự lãng mạn năm đó của bọn họ.


Hồi trẻ bố tôi là lính cứu hỏa, lúc ấy đã cứu mẹ tôi vừa bị tên đàn ông đểu cáng đá, bà đau khổ muốn chết nên đã đi nhảy cầu.


Sau đó...




Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin