Chương 3
V. Giang Thời Ứng
Trời dần âm u, bóng chiều lan tỏa, tia tà dương cuối cùng rơi xuống đất, hoà lẫn vào lớp cát vàng. Trường An vẫn còn hoa đỏ liễu xanh, mà gió Mạc Bắc đã mang theo hơi lạnh của đầu đông.
Ta lặng nhìn một ngày chìm vào bóng tối, chợt lòng bâng khuâng, chẳng biết nàng đang làm gì.
Ta rất khó nhớ nổi chúng ta quen biết như thế nào, dường như từ lúc có ký ức, nàng đã hiện diện bên cạnh ta. Chúng ta cùng nhau học vỡ lòng; cùng nhau đọc sách, nàng nhỏ hơn ta ba tuổi, khi ta tập viết theo mẫu chữ, nàng vẫn chưa cầm vững cây bút. Dù vậy, nàng vẫn nằng nặc đòi ở cạnh ta, sau đó cả người dính đầy mực đen.
Nghĩ đến gương mặt mèo ấy, khóe môi ta khẽ nhếch, binh lính bên cạnh bị giật mình. Ta xấu hổ xụ mặt, quát hắn đã lơ là tuần tra. Binh lính rất áy náy, chủ động xin được gác đêm tối nay.
Đuổi đi kẻ làm phiền, ta lại nhớ thời niên thiếu cùng nàng. Năm ta khoảng mười tuổi, nàng ăn nhầm bánh có độc, khi độc phát, cực kỳ nguy hiểm. Khi ấy mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, còn cố gắng bảo ta đừng lo lắng. Nhưng làm sao ta có thể không lo? Nàng không biết thứ độc kia mạnh như thế nào. Về sau dù tra được lần phát độc đó cực kỳ bất thường, ta vẫn không thôi sợ hãi, muội muội mà ta yêu quý nhất suýt nữa đã rời ta mãi mãi.
Từ mười tuổi đến mười tám tuổi, ta luôn cho rằng tình cảm với nàng là huynh muội. Ta chiều theo mọi mong muốn của nàng, không ai được bước vào phòng binh khí, nhưng nàng có thể tùy ý chơi đùa với đao kiếm ta quý nhất; ta không thích có người ở bên cạnh khi ta đang luyện võ, nhưng nàng có thể ở trường thao luyện đợi đến độ ngủ thiếp đi. Năm nàng mười lăm, nàng không chịu gọi ta là “ca ca” nữa. Tuy ta cảm thấy bất đắc dĩ, song cũng để mặc nàng gọi thẳng tên ta. Ta vẫn luôn cho rằng, tất cả những điều ngoại lệ ấy là tình cảm huynh muội.
Năm Xương Ninh thứ mười bốn, ta phụng mệnh đi trừ giặc, chẳng ngờ bị trúng kế tại Lăng Châu. Ta thật lòng biết ơn Sở Thanh Thanh, nếu không có nàng ấy, e rằng ta đã bỏ mạng ở ngoại ô Lăng Châu. Đó là lần đầu tiên ta tiếp xúc với một nữ tử hoạt bát gan dạ, không gò bó, không e dè. Nàng lại ở cùng ta một đêm, có lẽ nàng không hiểu hậu quả, nhưng ta không thể giả vờ không hay, vì thế, ta hứa cưới nàng làm thê tử.
Khi ấy, ta không biết mẫu thân đã định sẵn hôn ước với Tô mẫu; càng không hiểu rõ lòng mình. Nhưng tự vấn trong tim, dù biết, e rằng ta cũng không thể để Thanh Thanh bị hỏng danh tiếng vì ta rồi ảnh hưởng đến chung thân đại sự. Ngay từ đầu, đã là cục diện không lối thoát.
Sau khi về kinh, hôn sự với Thanh Thanh bị mọi người phản đối, mẫu thân và muội muội thay phiên khuyên nhủ ta. Sở Thanh Thanh tự tiện đào hôn, dù không có ta, danh tiếng của nàng cũng đã mất. Nhưng việc nào ra việc ấy, Sở Thanh Thanh là ân nhân đã cứu ta, ta không thể vong ơn bội nghĩa.
Sau đó, ta từng gặp nàng ở Giang phủ, chỉ vài ngày không gặp, nàng đã gầy hơn nhiều. Ta cứ ngỡ nàng không biết chuyện hôn ước, hóa ra không phải như thế. Ta đã cẩn thận giấu nàng, chỉ mong nàng không bị tổn thương vì chuyện hủy hôn. Đáng tiếc, người ta không muốn tổn thương nhất, lại là người bị ta làm tổn thương sâu đậm nhất.
Sau khi thành thân, ta phát hiện Thanh Thanh không giống như ta tưởng tượng. Tính tình nàng thẳng thắn, thường xung đột với mẫu thân, ta đành đứng giữa hòa giải. Nàng lại quá mềm lòng, không có chính kiến, chẳng quản nổi trăm miệng người trong Giang phủ, ta đành lấy quân pháp thay nàng lập uy. Thê tử của ta, đáng lý nên dịu dàng, thông minh, vừa có thể an ủi mẫu thân và muội muội, vừa có thể khiến người trong phủ kính sợ mới phải.
Bỗng chốc ta lạnh người, thê tử mà ta mong muốn là nguyên mẫu của ai?
Giữa lúc rối ren chuyện gia đình và chính sự, cùng với tâm tư rối như tơ vò, ta nghe tin nàng đính hôn.
Nàng sắp thành thân. Muội muội mà ta che chở từ nhỏ đến lớn, người mà ta không nỡ làm trái bất cứ nguyện vọng nào, sẽ gả cho một nam nhân xa lạ, mang họ khác, cùng người khác sống trọn đời.
Nỗi đau đột ngột trong lòng khiến ta bừng tỉnh, hóa ra, ta đã không coi nàng là muội muội từ lâu. So với việc giao nàng cho người khác, ta càng muốn nàng mãi ở bên ta, để ta bảo vệ, để ta chăm sóc, để ta dùng cả đời mình nuông chiều nàng.
Sự tỉnh ngộ ấy đến quá muộn.
Vài ngày trước khi nàng xuất giá, ta mất ngủ trắng đêm; đến ngày nàng thành thân, ta lại bất ngờ thiếp đi. Trong mộng, ta thấy khách khứa như nước ở Giang phủ, ta khoác y phục đỏ thẫm, từ từ vén khăn của nàng.
Cảnh trong mộng quá đỗi chân thật, sau khi tỉnh giấc, ta càng thêm thống khổ. Ta đã tự tay đẩy nàng ra xa, giờ mộng như vậy có ích gì? Ta khinh thường bản thân mình như thế này…
Cảnh trong mộng càng ngày càng chân thật. Ta thấy nàng ngồi dưới hành lang trò chuyện với mẫu thân, thấy nàng ngồi trước gương vẽ lông mày và cài trâm. Ta cũng thấy nàng nũng nịu đòi ta dạy võ, nàng chống cằm chăm chú nhìn ta trong lúc ta xử lý quân vụ, mãi đến khi ta không chịu nổi, lấy một nụ hôn chấm dứt sự quấy rầy lặng thầm ấy…
Những cảnh đó tỉ mỉ đến lạ thường, khiến ta bắt đầu nghi ngờ: đâu mới là thật, đâu mới là mộng? Hoặc giả, đó vốn là cuộc sống mà chúng ta đáng lẽ phải có.
Ta không thể cho Sở Thanh Thanh sự bầu bạn mà một thê tử nên được, cũng không thể đối diện với Tô Khanh Từ nay đã gả cho kẻ khác, lại càng không muốn nhìn thấy kẻ thay thế mình, Trần Kha.
Ta bắt đầu mê đắm trong mộng cảnh, thậm chí còn ghen tị với chính ta trong mộng.
Ta biết mình không thể tiếp tục như vậy. Trách nhiệm của ta là bảo vệ quốc gia, chứ không phải sa đọa trong mộng tưởng viển vông, mài mòn ý chí.
Ta chủ động xin xuất chinh đến Mạc Bắc, thánh thượng nhanh chóng chuẩn tấu. Trước ngày rời kinh, ta đưa Sở Thanh Thanh đến chùa Từ An.
Sở Thanh Thanh đến đó cầu điều gì, lòng ta rất rõ. Nhưng đời này của ta, cuối cùng vẫn phụ nàng.
Ta đứng đợi ở ngoài chùa, thị lực của ta rất tốt, đã nhận ra cỗ xe ngựa của nàng từ xa. Ta nhìn nàng từng bước tiến lại gần, vốn tưởng rằng lòng đã bình lặng như nước, ai ngờ khi trông thấy nàng, từng cơn sóng ngầm lại cuộn trào dữ dội.
Nàng đứng gần đến thế, nhưng chỉ xa cách hỏi ta: “Gần đây vẫn khỏe chứ?”
Ta muốn nói với nàng rằng, ta không ổn. Vì tránh né nàng, ta phải đi đến nơi biên giới xa xôi. Nhưng cuối cùng, chỉ có thể nói, mọi sự vẫn ổn.
Ta không sợ gió cát, chẳng ngại loạn lạc chiến tranh, chỉ sợ nàng sống không tốt, sợ nàng bị nhà chồng bạc đãi, sợ phu quân nàng không thương yêu nàng, không bảo vệ được nàng, sợ nàng cô đơn một mình, đối mặt với mưa gió trong tương lai.
Khanh Từ, ta yêu nàng hơn cả sinh mệnh, nhưng tình nguyện nàng cả đời cũng không hay biết.
VI. Trần Kha
Từ khi còn rất nhỏ, ta đã biết mình không giống người thường.
Ta thông minh hơn bạn cùng lứa, những gì thầy giảng một lần, ta sẽ không quên, ta thoáng nhìn đã thấu tâm tư những người xung quanh. Vì thế, ta lớn lên trong sự ưu ái của mọi người, ở trong mắt họ, ta là thiên tài hiếm gặp, là hy vọng chấn hưng của phủ Hoài Nam Hầu.
Song ta lại thấy chán chường. Ta ghét những kẻ quanh mình, ta liếc mắt đã biết họ đang nghĩ gì. Ta điều khiển họ dễ như trở bàn tay, ta kiêu ngạo nhưng cũng cô độc.
Lúc phụ mẫu đính hôn cho ta, ta chẳng xúc động, chẳng qua là thêm một người nhạt nhẽo bên cạnh mà thôi. Tại Tô phủ, ta quan sát vẻ mặt của Tô phụ, đối đáp trôi chảy thuận theo ý ông ấy. Thực ra ta biết, có người đang ở phía sau bình phong.
Ngày thành thân là lần đầu tiên ta thấy nàng, quả nhiên nhan sắc tuyệt trần. Nếu con rối bị ép đặt bên cạnh ta xinh đẹp như thế, cũng không đến nỗi khó chấp nhận.
Dâng trà, thỉnh an, về thăm nhà… nàng mang đến cho ta sự kinh ngạc hết lần này đến lần khác, như kẻ độc hành giữa sa mạc cuối cùng đã gặp được một người tương đồng. Ta nghĩ, nếu nàng đối với ta chân thành hơn một chút, ta sẽ hoàn toàn không thể rời xa nàng.
Nhưng trước khi ta lún sâu, những dấu hiệu quanh nàng khiến ta không thể không đối diện với một vấn đề.
Lòng nàng đã có người khác.
Người đó là Giang Thời Ứng, thiếu niên tướng tài danh vang kinh thành. Ta vốn kiêu ngạo tự phụ, người có thể khiến ta kính phục rất ít, mà Giang Thời Ứng là một trong số ấy.
Trước đây, ta rất thưởng thức hắn. Nhưng hiện giờ, ta ước gì hắn chưa từng xuất hiện trên đời này.
Khoảng thời gian ấy, tính tình ta tệ đến cực điểm. Người trong lòng mình yêu kẻ khác, đó là đòn đau chí mạng đối với bất kỳ nam nhân nào. Đối với ta, sự đả kích ấy càng sâu sắc hơn.
Hôm đó, ta uống rượu giải sầu tại phủ Tấn vương, giữa bao mỹ nhân, ta liếc mắt đã chọn ngay Liễu Cơ.
Ta chưa bao giờ nói cho A Từ biết, đôi mắt của Liễu Cơ rất giống nàng. Khi nàng ta đeo lụa che mặt, tựa như nàng đang ở bên cạnh ta, trong mắt, trong tim, chỉ có mình ta.
Ta mang Liễu Cơ về Hầu phủ. Nữ nhân thường hay ghen, có lẽ sau khi thấy Liễu Cơ, nàng sẽ cảm thấy nguy hiểm, nhanh chóng quên Giang Thời Ứng, đến lượt ta tiến vào lòng nàng.
Ta cố ý chờ một chén trà nhỏ, hy vọng nhìn thấy sự ghen tuông và tức giận trên gương mặt nàng, dù chỉ một tia dao động nhỏ cũng được. Chỉ cần có thể xé rách mặt nạ thản nhiên lạnh nhạt kia, ta đã hài lòng rồi.
Kết quả, không có gì cả.
Nàng mỉm cười rạng rỡ, nắm tay Liễu Cơ, trò chuyện với nàng ta. Ta chưa từng có được đãi ngộ như vậy, ngược lại bị một ca cơ nhanh chân đến trước. Nhìn họ nắm tay nhau, ta giận dỗi rời khỏi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, chẳng đến ba tháng, Liễu Cơ đã bị nàng xử lý một cách nhẹ nhàng. Thế nhưng ánh mắt nàng nhìn ta càng lạnh nhạt hơn, ngay cả nha hoàn bên cạnh nàng cũng không có sắc mặt tốt với ta. Ta cuối cùng cũng hiểu ra, có lẽ ta đã dùng sai cách, thậm chí là phản tác dụng.
Từ đó về sau, ta thuận theo ý nàng, dần dần giao quyền quản lý Hầu phủ vào tay nàng. Nếu nàng không tin ta, vậy thì ta cho nàng quyền lực. Ta từng nhìn thấy Giang Thời Ứng từ xa, khi đó hắn nhìn xe ngựa của A Từ, ánh mắt đầy đau đớn và kìm nén. Ta bỗng thông suốt, ta mới là phu quân của nàng, những tháng năm sau này của nàng đều thuộc về ta. So với Giang Thời Ứng, người đã vĩnh viễn đánh mất nàng, ta có cả một đời để làm nàng yêu ta.
Thế nên, nàng muốn gì thì cứ việc lấy. Dù sao thì cả con người nàng đều là của ta.
Năm thứ bảy thành thân là năm ta thích nhất. Thứ nhất, A Từ sinh con trai đầu của chúng ta. Thứ hai, tên chướng mắt Giang Thời Ứng kia cuối cùng đã rời đi.
A Từ à, một kẻ không sợ trời, không sợ đất như ta cũng thỉnh thoảng cảm thấy hoảng hốt. Nếu năm đó phụ mẫu không đến Tô phủ cầu hôn, nếu năm đó nàng ở sau bình phong không gật đầu... có phải ta sẽ vĩnh viễn đánh mất nàng không. Thế nên, cho dù nàng không yêu ta cũng chẳng sao. Chỉ cần nàng còn ở bên ta, đó là điều may mắn nhất.
Quan trọng nhất là… rồi một ngày nào đó, nàng sẽ yêu ta.
VII. Người quản lý thời không
“Ủa, vì sao Giang Thời Ứng chưa đến ba mươi đã chết nơi sa trường? Hắn đáng lẽ phải phong hầu bái tướng, lưu danh sử sách mới đúng chứ…”
“Khoan đã, sao tên gian thần thiên cổ Trần Kha không làm phản? Chẳng phải hắn mong muốn hủy diệt thiên hạ đó sao? Sao lại tận tâm bảo vệ Trường An trong lúc chiến tranh loạn lạc…”
“Cái gì thế này? Vì sao Tô Khanh Từ gả cho Trần Kha? Nàng không phải là thê tử của Giang Thời Ứng à? Không có giai thoại thiên cổ ư? Rồi Sở Thanh Thanh này là ai? Ta mới ngủ gật một chút, sao tất cả lại thay đổi hết vậy!”
“…Hay là cho họ tái sinh thử xem? Không biết có quay lại đúng quỹ đạo được không. Nên cho ai tái sinh đây…”
HẾT (August 16, 2025)
