Chương 2
III. Sở Thanh Thanh
Sáng nay tỉnh dậy, mơ hồ có tiếng mưa lất phất từ ngoài cửa sổ vọng vào, trong phòng cũng đã len lỏi khí lạnh của đầu thu.
Dưới hành lang, đám tiểu nha đầu ríu rít trò chuyện, chủ nhân chưa rời giường, họ đã ồn ào như vậy khiến lòng ta thêm bực bội. Muốn gọi người đuổi đi, nhưng ngoảnh nhìn khắp phòng ngủ trống trải, chẳng thấy ai có thể sai khiến, trong dạ càng thêm chán chường.
Từ khi ta gả vào Giang gia đến nay, ngày một cảm thấy lực bất tòng tâm.
Ta bỗng nhớ đến mấy hôm trước, có một người kể chuyện ở quán trà. Trong lời hắn kể, ta là một thứ nữ chẳng được yêu thương, bất ngờ trở thành thiếu phu nhân của Giang phủ, uy phong hiển hách như được trời cao ban phúc đức.
Trước ngày thành thân, ta từng tin mình được ông trời ưu ái. Dẫu trải qua tai nạn xe cộ, nhưng kỳ lạ thay lại xuyên không đến đây. Tuy thân phận là thứ nữ, nhưng trên đường trốn hôn lại gặp được Giang Thời Ứng bị thương, hôn mê bất tỉnh. Dù không môn đăng hộ đối, vậy mà Giang Thời Ứng lại từ chối vô số quý nữ, chỉ một lòng nghiêng về ta.
Vậy nên, dù nhà mẹ ruột chẳng có ai thật lòng vui mừng vì ta, dù mẹ chồng và em chồng đều không thích ta, ta vẫn ngẩng cao đầu trong ánh mắt ngưỡng mộ lẫn đố kỵ của người đời, vẻ vang bước vào cửa Giang gia.
Lọ Lem vượt muôn vàn sóng gió để cưới được hoàng tử, sau đó sẽ sống vui vẻ bên nhau, vợ chồng hòa hợp, con đàn cháu đống, bình yên hạnh phúc.
Đáng tiếc… đó là truyện cổ tích.
Thành thân chưa đầy nửa tháng, ta đã gặp Tô Khanh Từ.
Ta lờ mờ biết chút chuyện giữa nàng ấy và Giang Thời Ứng. Hai người là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, nghe đâu song thân hai họ đã định sẵn mối duyên này từ lâu, chỉ đợi đến khi Tô Khanh Từ cập kê, Giang gia sẽ chính thức sang cầu hôn.
Nàng là con dâu hoàn hảo trong mắt mẹ chồng, là tiểu thư tài sắc vẹn toàn được em chồng không tiếc lời khen ngợi, là nữ chủ nhân tương lai mặc định trong lòng tất cả người hầu của Giang phủ.
Nếu không có ta, những điều đó ắt hẳn đã thành sự thật.
Ta đứng sau rặng cây trong sân, quan sát đối thủ bằng ánh mắt khắt khe nhất. Cuối cùng đành phải thừa nhận, nàng có dung mạo khuynh thành, lời ăn tiếng nói nhã nhặn, khí chất thanh cao, là một vị tiểu thư khuê các mẫu mực. Trong lòng ta dâng lên một tia kiêu ngạo thầm kín, nàng chỉ là một tiểu thư xinh đẹp nhưng tẻ nhạt, ai lại muốn lấy một người như vậy làm vợ? Còn ta, ta không giống họ, ta thông minh hơn, thú vị hơn, vì thế Giang Thời Ứng yêu ta, dám chống lại bao lời phản đối để hủy hôn với Tô Khanh Từ.
Mang theo cái cảm giác ưu việt ấy, ta bắt đầu ngấm ngầm dõi theo nàng.
Sau đó Tô Khanh Từ cũng đính hôn, đối phương là đích tử không ai biết đến của Hầu phủ hạng nhì, cách biệt một trời một vực so với thiếu niên tướng quân Giang Thời Ứng. Thành thân xong, nàng ít xuất hiện ở các bữa tiệc, nghe nói mẹ chồng rất khó khăn, ngày ngày bắt nàng học quy củ. Sau đó lại nghe tin phu quân nàng dẫn về một ca cơ, vô cùng yêu chiều, nàng nén giận để sắm vai hiền thê.
Tin tức như thế không ngừng truyền đến, khiến ta vừa tức giận vì nàng quá yếu mềm, lại vừa thấy lòng nhẹ nhõm. Vì thanh danh “hiền lương” mà cam chịu cả đời.
So với đứa con của trời như nàng, cảnh ngộ của ta có vẻ không đến nỗi quá tệ. Mẹ chồng càng ngày càng lạnh nhạt, em chồng chua ngoa mỉa mai không ngớt, người hầu trong viện cũng ngày càng khó sai khiến. Ta tự cho mình là chủ nhân hiền lành, chưa từng đánh mắng ai, thế mà họ bắt đầu gian dối, vâng dạ ngoài miệng, chống đối ngầm. Ta từng dạy các tì nữ rằng mọi người sinh ra đều bình đẳng, lẽ ra họ phải trung thành tận tụy, trở thành cánh tay phải của ta trong Giang gia. Nào ngờ ta tận mắt chứng kiến họ tìm cách leo lên giường Giang Thời Ứng khi chàng say rượu.
Nhưng điều khiến ta sợ hãi nhất là Giang Thời Ứng đã thay đổi.
Một sự lãnh đạm không dễ nhận ra, nhưng thấm dần vào xương tủy. Dường như chàng cũng nhận ra, mỗi lần nói chuyện với ta đều cố gắng vui vẻ, cố giấu không để ta nhận ra sự mệt mỏi của chàng. Nhưng mỗi lần ta nghe chàng nói những câu quan tâm như hoàn thành một nghĩa vụ, tay chân ta lạnh toát, một sự sợ hãi tột cùng quấn chặt ta. Nếu Giang Thời Ứng không còn yêu ta nữa thì ta sẽ ra sao?
Ta không dám nghĩ.
Sau khi Lọ Lem lấy được hoàng tử, họ đã sống thế nào? Lọ Lem có giữ vững hôn nhân chăng? Khi men say tình ái phai nhạt, liệu hoàng tử có còn mãi yêu nàng? Những câu chuyện cổ tích đó không đề cập đến kết cục mỹ mãn, liệu có phát triển như trí tưởng tượng chăng?
Ta đau khổ, ta ngột ngạt. Giang phủ hoa lệ tựa như một chiếc lồng son khổng lồ, giam cầm ta nghẹt thở. Ta dần chán ghét những buổi tiệc tùng triền miên ở Trường An, ghét những phu nhân quyền quý váy áo lộng lẫy bề ngoài thân như tỷ muội, nhưng ánh mắt và hành động của họ lại đầy rẫy sự khinh miệt, như thể đang nói: xem kìa, đó là vị thứ nữ gả vào hào môn, nghe đâu thậm chí chẳng quản nổi người hầu.
Mỗi khi ta cảm nhận được sự ác ý kiểu này, ta muốn xoay người rời đi thì lại nhớ tới Tô Khanh Từ. Nàng có xuất thân cao quý, tài sắc vẹn toàn, thì sao? Nàng ở nhà chồng cũng bị ghẻ lạnh, phu quân không yêu, thậm chí không tôn trọng nàng. Nghe nói nàng sinh hai đứa con gái trong vòng ba năm, vì thế chủ động nạp thiếp cho phu quân. Gần đây, nghe nói nàng nâng một nha hoàn lên làm thiếp thất. Dù Giang Thời Ứng lạnh nhạt với ta, nhưng chưa bao giờ đề cập đến chuyện nạp thiếp. Có nữ tử nào không bị mẹ chồng áp chế sau khi gả? Ít ra ta còn được phu quân yêu quý, so với bao người đã là hạnh phúc.
Chính niềm an ủi mong manh ấy như tia lửa nhỏ giữa đêm đông giá rét, giữ ta bước tiếp, gánh vác việc nhà vụn vặt, chịu đựng gương mặt lạnh lùng của mẹ chồng năm này qua năm khác, vượt qua áp lực không con nối dõi bảy năm liền, chịu đựng mối quan hệ phu thê ngày một xa cách.
Mưa ngoài hiên rơi không dứt, cái lạnh đầu thu len qua chăn gối, ngấm vào tận xương. Ta khẽ nhắm mắt, trong thoáng chốc như trở về đêm đầu tiên gặp gỡ. Trời đầy sao, ánh sáng lung linh phản chiếu trong mắt chàng, khi ấy chàng nói:
“Tại hạ là Giang Thời Ứng, xin hỏi cô nương xưng hô thế nào?”
IV. Tô Khanh Từ
Nửa đời đầu của ta, ở trong mắt người đời, quả thực là được ông trời ưu ái. Sinh ra đã ngậm thìa vàng, đầu thai vào phủ Vinh Quốc Công, đệ nhất thế gia chốn Trường An. Ta là đích nữ, lại là trưởng nữ, từ lúc chào đời đã đứng ở vị trí cao vời vợi, bao kẻ cả đời cũng khó với tới. Thân phận tôn quý, cha mẹ cưng chiều, dung mạo khuynh thành, dường như ông trời đã gom hết may mắn để ban trọn cho một mình ta.
Thiên hạ ngưỡng mộ ta vì được đầu thai vào chỗ tốt, nhưng họ lại luôn phớt lờ mọi nỗ lực ta đã bỏ ra.
Ví dụ như năm ta tròn năm tuổi, ta phải bắt đầu học cầm, kỳ, thi, họa, mưa gió sương tuyết cũng chưa từng lười nhác ngày nào.
Ví dụ như mẫu thân ta vốn là con gái của công chúa, nhưng tính tình mạnh mẽ, không được phụ thân ta yêu thích, trong phủ vô số thiếp thất.
Ví dụ như phủ Vinh Quốc Công có quyền thế hiển hách, nhưng bên trong gia tộc lại ngấm ngầm đấu đá cực kỳ tàn khốc.
Năm ta sáu tuổi đã hiểu một đạo lý, ngoài bản thân ra, không thể dựa dẫm vào ai. Năm lên mười, một vị sủng thiếp của phụ thân có ý đồ đầu độc ta. Ta vẫn giữ nguyên thần sắc, cắn răng nuốt hết miếng điểm tâm bị tẩm độc, sau đó trở tay phản đòn, khiến ả thân bại danh liệt. Lúc ta nằm liệt giường, hơi thở mong manh, tất cả mọi người đều đau lòng rơi lệ, oán trách phụ thân sủng thiếp diệt thê, ngay cả phụ thân cũng áy náy đến mức không nói được lời nào. Từ đó về sau, vị thiếp luôn đè đầu mẫu thân và ta vĩnh viễn không còn xuất hiện nữa.
Ai nấy khen ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, chỉ mình ta biết, sau gương mặt hồn nhiên ấy là một linh hồn đáng sợ đến nhường nào.
Một điều bất ngờ là, khi ta giả vờ trúng độc, thiếu niên vội vã bế ta đi tìm đại phu là đích tử duy nhất của Giang gia. Ta coi hắn như bùa hộ thân, còn hắn lại thật lòng xem ta như muội muội.
Người được gả cho hắn, nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Ta càng ngày càng không muốn nhường một nam tử tuấn tú có tình có nghĩa như vậy cho kẻ khác. Nếu không đành lòng… vậy thì, để ta lấy hắn đi.
Trong năm năm sau đó, ta cố ý thân thiết với mẫu thân và muội muội hắn, khiến Giang phu nhân nhìn thấy ta và Giang Thời Ứng vô cùng xứng đôi. Dưới sự dẫn đường của ta, năm mười ba tuổi, phụ mẫu hai bên ngầm định hôn sự.
Năm ta mười lăm, ta không chịu gọi hắn là "ca ca", nhân dịp sinh nhật, lấy cớ ước nguyện, ta nửa thật nửa đùa gọi hắn là “Thời Ứng”. Từ mười tuổi đến mười lăm tuổi, ta luôn muốn gọi như vậy. Ta chưa từng muốn làm muội muội của hắn, ta muốn làm thê tử của hắn.
Song… ông trời rốt cuộc cũng ngừng thiên vị ta.
Trước khi hôn ước được công bố, hắn gặp Sở Thanh Thanh, trai đơn gái chiếc trải qua một đêm, danh tiết của nàng bị hủy hoại, nếu Giang Thời Ứng không cưới, e rằng nàng cả đời khó gả.
Giang Thời Ứng đương nhiên sẽ không để một nữ tử thân bại danh liệt vì mình. Đó là lần đầu tiên hắn trái ý phụ mẫu, lựa chọn Sở Thanh Thanh.
Ta yêu hắn vì hắn có tình có nghĩa. Cũng hận hắn, cũng bởi chính điều đó.
Người từ nhỏ đã được định sẵn là con rể lại cưới người khác. Phụ mẫu ta vì thế rối ren, đêm đêm không yên giấc. Họ chọn tới chọn lui rồi chọn Trần Kha. Ta đứng sau bình phong, lặng lẽ nhìn hắn cùng phụ thân trò chuyện vui vẻ, cuối cùng dưới ánh mắt chờ mong của mẫu thân, ta gật đầu: “Là hắn đi.”
Nếu không phải là Giang Thời Ứng, gả cho ai cũng như nhau cả thôi.
Tháng chín năm Xương Ninh thứ mười lăm, ta mang mười dặm hồi môn, gả cho một nam tử hoàn toàn xa lạ.
Ngày đầu tiên bước vào Hầu phủ, ta cuối cùng cũng được nhìn rõ Trần Kha, dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú. Sau khi vén khăn, ánh mắt hắn lộ rõ sự kinh ngạc khó lòng che giấu.
Ngày thứ hai, ta cùng Trần Kha kính trà cha mẹ chồng, cử chỉ đoan trang, thái độ cung kính, cha mẹ chồng hết mực hài lòng, không làm khó ta.
Ngày thứ ba về thăm nhà, mẫu thân rưng rưng nước mắt tiễn ta rời phủ, kể từ nay, phủ Quốc Công không còn là nhà ta nữa.
Về đến Hầu phủ, dù mẹ chồng không yêu cầu, ta vẫn chủ động đến phòng mẹ chồng học quy củ, từ sáng sớm đến ban đêm, bưng trà rót nước cho mẹ chồng, cúi đầu làm dâu. Có lẽ Giang Thời Ứng mãi mãi chẳng biết, khi hắn bất chấp tất cả vì Sở Thanh Thanh, cũng là lúc ném mười năm tâm huyết và chờ đợi của ta vào hư vô.
Hắn cưới được người trong lòng như ý nguyện, còn ta phải ở nơi xa lạ này, một lần nữa lấy lòng mẹ chồng, đoạt lại từng phần địa vị.
Nghe nói tính tình Sở Thanh Thanh kiêu ngạo, bị mẹ chồng lạnh nhạt, nàng cáo bệnh không thỉnh an, Giang Thời Ứng tự mình đến xin lỗi mẫu thân, từ đó miễn cho nàng sáng chiều thưa hầu. Nghe nói nàng ghen tuông nghi ngờ, đuổi hết tỳ nữ có chút nhan sắc trong viện Giang Thời Ứng, hắn không nói lời nào, để mặc nàng đổi thành gã sai vặt. Nghe nói nàng yếu đuối không thể quản người hầu, nội trạch hỗn loạn, Giang Thời Ứng bèn đem những kẻ xúc phạm nàng ra xử theo quân pháp.
Ngươi xem, những gì ta dốc hết sức mới có được, Sở Thanh Thanh chẳng cần làm gì đã có người thay nàng lo toan tất cả.
Có lẽ nam nhân đều thích những nữ tử ngây thơ vô hại? Tựa như phụ thân ta luôn thiên vị thứ muội yếu đuối thích khóc; tựa như Giang Thời Ứng yêu một Sở Thanh Thanh luôn gây rắc rối.
Còn ta là một nữ tử có tâm cơ sâu nặng, ai dám thật lòng yêu ta?
Mẹ chồng hài lòng, người hầu kính sợ, phu thê tôn trọng nhau, vượt qua sự khó khăn ban đầu, ta dần ổn định ở Hầu phủ. Cho đến nửa năm sau, Trần Kha dẫn về một ca cơ xinh đẹp.
Ta nhớ rõ hôm ấy trời trong nắng đẹp, ta đang ở trong thư phòng vẽ hoa hải đường ngoài cửa sổ, Trần Kha dẫn Liễu Cơ tới trước mặt ta, ta ngỡ mình đang nằm mộng.
Nửa năm qua, ta tự tin chẳng có nàng dâu nào sống tốt hơn ta ở Trường An. Thế mà, chỉ nửa năm, Trần Kha đã có mới nới cũ, muốn nạp thiếp.
Sự kinh ngạc và giận dữ hòa vào nhau, nhưng cơn phẫn nộ trong lòng càng lớn, vẻ mặt ta càng bình tĩnh. Ta nở nụ cười hiền hòa và rộng lượng của một phu nhân chính thất, dịu dàng nắm tay ca cơ, dặn dò nàng hầu hạ Trần Kha thật tốt. Trần Kha có vẻ lo lắng ta sẽ gây khó dễ cho thiếp cưng của hắn, nấn ná hết một chén trà nhỏ mới dám rời đi.
Ta cảm thấy cực kỳ mỏi mệt, chẳng lẽ ta vẫn làm chưa đủ tốt ư?
Dốc hết tâm huyết mười năm, trúc mã bỏ ta đi, ta tận tâm lo liệu việc nhà, còn phu quân ta lại muốn nạp thiếp.
Ca cơ trẻ trung, xinh đẹp, có thể nổi bật giữa chốn đầy mỹ nữ ở phủ Tấn vương, hẳn là kẻ lòng dạ khó lường. Nhưng nàng còn quá non nớt, tất cả tâm tư đều hiện rõ nơi đáy mắt. Nàng muốn dựa vào sự yêu thương của Trần Kha để thay thế ta? Ngây thơ quá.
Ta chỉ cần nâng nàng lên cao, khiến nàng càng ngày càng kiêu ngạo, để rồi tự chuốc họa vào thân, bị mẹ chồng ta đích thân xử lý. Mọi việc chỉ diễn ra trong ba tháng mà thôi.
Từ sau vụ ca cơ đó, có lẽ bị mẹ chồng dặn dò, Trần Kha không đề cập đến chuyện nạp thiếp nữa.
Hắn dành nhiều thời gian ở lại chỗ ta, cùng ta giao lưu thơ, đánh cờ, có lúc còn đàm đạo chuyện triều chính. Trong mắt người khác, phu thê chúng ta hòa thuận như thuở ban đầu, mẫu mực khó ai bì kịp.
Nhưng sự hòa thuận ấy chỉ kéo dài hai năm.
Hai năm qua, con đường quan lộ của Trần Kha như cá gặp nước, phủ Hoài Nam Hầu dần bước vào hàng quyền quý nhất kinh thành. Hắn tài trí và nhạy bén, dung mạo tuấn tú, từ từ trở thành đệ nhất công tử, sánh ngang với Giang Thời Ứng.
Mà ta lại liên tiếp sinh hai con gái. Áp lực không có con trai đè nặng, nha hoàn có nhan sắc trong phủ bắt đầu dòm ngó.
Trước khi mẹ chồng mở miệng, ta chủ động nạp thiếp cho hắn, rồi nâng một thị nữ khác lên để kiềm chế. Danh tiếng hiền đức của ta lan xa, mẹ chồng càng tán thưởng sự hiểu chuyện của ta.
Làm sao họ biết được, tuy hai vị thiếp kia đấu đá triền miên, song chẳng ai dám khiêu chiến quyền uy của ta. Dù có thêm hai thiếp thất, Trần Kha vẫn nghỉ lại trong phòng ta mỗi ngày. Trong nội viện, mệnh lệnh của ta còn có trọng lượng hơn hắn. Ta đã thay thế vị trí của mẹ chồng, trở thành nữ chủ nhân của phủ Hoài Nam Hầu.
Câu chuyện mà người ta đồn đãi đã không còn như trong sự tưởng tượng của họ.
Sau bảy năm thành thân, ta lại mang thai. Nhân đó, ta lên chùa Từ An để tạ thần.
Trên đường lên núi, ta nhìn thấy Giang Thời Ứng đứng trước cổng chùa, hoa đào rực rỡ trên tường sau lưng. Hắn đứng thẳng tắp dưới hoa tựa như tùng xanh nơi vách núi, như gió mát lướt qua.
Khi hắn quay đầu nhìn sang, ánh mắt tựa như thanh kiếm sắc bén nhất lóe ánh sáng lạnh, nhưng khiến người ta có cảm giác vô cùng đáng tin cậy.
Không có tùy tùng, không có Trần Kha, cũng chẳng thấy Sở Thanh Thanh, tựa như năm tháng quay ngược về thuở niên thiếu.
Ta bước chậm rãi tiến về phía hắn như muôn vàn lần “vô tình gặp gỡ” năm xưa. Khi đó, ta ngập tràn tự tin, nửa ngày để mơ mộng làm thê tử của hắn, nửa ngày còn lại để sắp xếp lần gặp tình cờ tiếp theo. Trường thao luyện, chuồng ngựa, thư phòng... từ lúc hắn còn là đứa trẻ hiếu động đến khi thành thiếu niên tướng quân, ta dõi theo từng bước trưởng thành của hắn, nhưng lỡ dịp đồng hành trong tương lai.
Dường như ta nghe thấy cơn gió hè lướt qua phòng, phất nhẹ quyển thi tập ta cùng hắn từng chép tay.
Cuối cùng ta đã đi đến trước mặt hắn. Nhưng ta không còn khoác cánh tay hắn một cách tự nhiên như thuở niên thiếu nữa. Ta chỉ hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Giang ca ca, dạo này huynh vẫn khỏe chứ?”
Đôi mắt hắn vẫn đen tuyền sâu thẳm như năm nào. Hắn gật nhẹ đầu: “Vẫn ổn. Còn muội, sống ở Hầu phủ có chịu ấm ức gì không?”
Ta cười, ánh mắt vẫn kiêu ngạo như xưa: “Từ nhỏ đến lớn, ai có thể khiến ta chịu uất ức?”
Khóe môi hắn khẽ nhếch như mang chút ý cười. Hắn giơ tay lên, dường như muốn vỗ đầu ta nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
“Vậy là tốt. Ta có thể yên tâm lên đường đi Mạc Bắc.”
Còn sau đó thì sao? Ta chẳng nhớ nữa. Chỉ biết rằng từ lần ấy, hắn đi biệt không còn tin tức.
Giang Thời Ứng, chiến thần mặt lạnh, danh tiếng càng lúc càng vang dội, phố lớn ngõ nhỏ đều lan truyền chiến thuật thần kỳ của hắn, cùng với tình yêu lãng mạn.
Mà ta, từ lúc ấy cũng hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời hắn.
Tác giả có lời muốn nói:
Đọc lại bản thảo trước đây, không ngờ tự mình làm bản thân đau lòng...
