TIN ĐỒN
Chương trước

Chương 1


I. Ông chủ Trân Bảo Các


Phu nhân à, hôm nay quả thật là ngày tài tinh chiếu mạng, liên tiếp buôn bán trót lọt hai vụ lớn. Nàng đừng vội, nghe ta kể từ từ.


Vị khách quý đầu tiên là Giang phu nhân.


Nàng hỏi là Giang phu nhân nào ư? Dĩ nhiên là vị Giang phu nhân thường được nhắc tới trong quán trà đối diện kia. Chưa từng nghe qua à? Cũng phải thôi, Giang phu nhân là thê tử của chiến thần đó! Tiên sinh kể chuyện đâu dám gọi thẳng tên nàng, thường chỉ gọi là Sở Kiều, vì Giang phu nhân họ Sở. Nàng ấy là một truyền kỳ, vốn chỉ là thứ nữ của một vị quan ngũ phẩm, nào ngờ thật khéo lại gả được cho Giang tướng quân, chim sẻ lập tức biến thành phượng hoàng.


Chuyện xưa thường hay kể như mộng, ai dè lại có người giống truyện đến thế. Sở thị quả thật có phúc, gả vào Giang gia bảy năm vẫn chưa có con, nhưng Giang tướng vẫn không nạp thiếp. Giang lão phu nhân không thích xuất thân thấp kém, tính tình lại hay ghen của nàng, suýt nữa đã dùng cớ "thất xuất" để hưu nàng. May thay Giang tướng quân quỳ xuống cầu xin mẫu thân mới giữ được hôn nhân này.


Nghĩ lại mà xem, Giang tướng quân bách chiến bách thắng, thân như sắt đá nhưng cũng có lúc hóa thành nhung mềm vì thê tử yêu thương. Từ sau chuyện của Sở thị, các tiểu thư ở Trường An đua nhau giả làm nam tử ra phố, mong gặp được tình lang như nàng,.


Nàng hỏi ta, làm sao Sở thị gặp được tướng quân? Mười năm trước rồi, ta nào biết được chuyện xa xưa đến thế! Đừng mơ tưởng hão huyền, con gái nhà ta sao có phúc phần ấy. Gả cho người thường, yên ổn cả đời là tốt lắm rồi!


Thôi thôi, khoan giận. Hãy nghe ta kể tiếp vị khách thứ hai.


Sở thị là chim sẻ hóa phượng hoàng, còn vị này là phượng hoàng rơi xuống phàm trần. Năm xưa nàng là đích trưởng nữ của phủ Vinh Quốc Công, cháu gái của trưởng công chúa, phụ thân và bác đều là nhân vật vang dội trong triều đình. Ở Trường An, ngoài công chúa, còn ai tôn quý hơn nàng?


Nghe nói nàng từng có hôn ước với Giang tướng quân từ thuở bé, chẳng rõ vì sao lại tan vỡ. Giang tướng không màng sự phản đối của dòng họ, cưới Sở thị, còn nàng vội vã gả cho Trần Kha – đích tử của Hoài Nam Hầu.


Ôi chao, con gái nhà khuê các mà nông cạn, Hầu phủ làm sao sánh được với Công phủ? Mười năm trước, Hoài Nam Hầu chỉ là thế gia hạng hai, chẳng có chỗ đứng tại Trường An. Khi ấy hai cuộc hôn sự này chấn động toàn thành – một người “cưới thấp”, một người “gả cao”. Cả hai nương tử về nhà chồng cùng lúc, thiên hạ không ngừng so sánh.


Trần phu nhân họ Tô, gia thế hiển hách, danh tiếng vang xa, duy chỉ không gả được vào chỗ tốt như Sở thị. Kỳ lạ thay, Tô thị trước kia mọi sự như ý, nhưng từ khi gặp Sở thị thì luôn bị lấn át. Hai người tranh đấu đến tận bây giờ. Nghe đồn, mẹ chồng của Tô thị nghiêm khắc, phu quân chẳng mặn mà, cuộc sống không dễ dàng.


Trong khi đó, Sở thị và Giang tướng quân lại sống hòa hợp, tình cảm phu thê mặn nồng. Tô thị bị Sở thị cướp mất người trong mộng khiến nàng phải gấp rút xuất giá, chịu đựng cuộc hôn nhân gian nan, bởi vậy Tô thị mới đối đầu với Sở thị.


Nàng nói đúng, sinh ra tốt không bằng gả được chỗ tốt. Thử nhìn Tô thị xem, thân phận cao quý, thông minh, xinh đẹp, muốn gì có nấy, nhưng không được phu quân yêu thích thì cũng uổng phí. Hai người ấy chẳng khác gì nữ chính và nữ phụ trong kịch.


Ôi thôi, chuyện phong lưu của nhà quyền quý có liên quan gì đến dân thường như chúng ta. Không biết Trân Nương sau này gả cho ai, thật là rầu...


II. Người kể chuyện trong quán trà


Các vị khách quan, hôm nay chúng ta sẽ nghe kể một câu chuyện xưa của tiểu thư khuê các và công tử tướng môn.


Tại phía tây thành Trường An có một nhà họ Sở, họ có một đứa con gái tên là Sở Kiều, vừa tròn mười sáu, dung mạo như hoa, đang độ tuổi thanh xuân rực rỡ. Đáng tiếc hồng nhan bạc phận, mẫu thân nàng cũng là một nữ tử đàng hoàng, nhưng chính thất không dung nạp, qua đời năm Sở Kiều tám tuổi. Kế mẫu quá nhẫn tâm, ngày ngày chỉ cho ăn cơm thừa canh cặn, thường la mắng đánh đập, cuộc sống rất cơ cực.


Sau này, thấy Sở Kiều càng ngày càng xinh đẹp, kế mẫu sinh lòng đố kỵ, muốn gả nàng cho con trai của một thương nhân ở Thường Châu, mưu cầu sính lễ hậu hĩnh. Trùng hợp ngày ấy Sở Kiều đến thỉnh an kế mẫu, nghe thấy âm mưu của kế mẫu, trở về phòng khóc một hồi, rồi thu dọn hành lý, giả làm nam tử, quyết chí trốn cuộc hôn sự này.


Tuy là nữ tử chốn khuê phòng, Sở Kiều lại rất gan dạ và thông minh. Nàng lấy trâm vàng đổi ngựa tốt, một mình đi về phía đông. Một hôm, nàng tiến vào đất Lăng Châu, tính tìm chốn dừng chân qua đêm. Nào ngờ phát hiện một người nằm bất tỉnh trong bụi cây!


Nào, chư vị khách quan thử đoán xem, đó là ai? Có phải là người mà kế mẫu phái đến để đuổi theo nàng chăng?


Vị khách này đã đoán đúng. Người ấy là Giang thiếu tướng quân rất nổi tiếng ở kinh thành, đang phụng mệnh đến Lăng Châu trừ giặc, chẳng may trúng kế phục kích, bị thương hôn mê. Sở Kiều vốn giàu lòng nhân ái, có thể nào bỏ mặc người bị thương giữa đồng hoang? Nàng dìu tướng quân vào một nơi kín đáo, bôi thuốc để cầm máu, chăm sóc suốt đêm.


Hôm sau, tướng quân tỉnh dậy, vừa trông thấy đã kinh ngạc trước dung nhan nàng, thêm ơn cứu mạng, nên nảy sinh tình cảm. Tướng quân tự giới thiệu hắn là đích tử của Giang thị, con nhà tướng, hiện là quan ngũ phẩm, tương lai rực rỡ. Lần này nhờ Sở Kiều cứu, phụ mẫu mới tránh khỏi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Giang công tử hứa hẹn, sau khi bình phục sẽ trở về kinh, nhờ bà mối đến Sở gia cầu hôn.


Sở Kiều theo tướng quân về kinh, dọc đường hai người dần nảy sinh tình cảm, càng thêm thân thiết. Nhưng về đến nơi, nàng đợi mãi vẫn chẳng thấy bà mối đến cửa. Sở Kiều đau khổ, tự hỏi có phải tướng quân là kẻ bạc tình không, trở về cố hương đã quên lời thề non hẹn biển?


Khách quan đừng nóng, muốn biết tướng quân có phụ tình chăng, nghe ta kể tiếp đã.


Hóa ra, chẳng phải tướng quân đổi ý, mà trong nhà đã chọn lương thê khác cho tướng quân. Nàng là quý nữ của gia đình danh giá, tên là Tô Huệ, dung mạo đoan trang, cử chỉ nhã nhặn lịch sự, lại là thanh mai trúc mã với tướng quân, quả là mối duyên tốt khó tìm.


Tuy nhiên, tướng quân đã có người trong lòng. Hắn không dao động, từ chối hôn sự cho phụ mẫu sắp xếp, bỏ cả vạn lượng sính lễ để cưới con gái của Sở gia, nhất thời được lan truyền thành giai thoại.


Tuy Sở Kiều đã gả vào Giang gia, nhưng do xuất thân thấp kém, mẹ chồng khó khăn, em chồng cũng chẳng ưa. Sau ngày thành thân, nàng chịu muôn vàn cay đắng, lại thêm Tô Huệ châm ngòi làm khó dễ, khiến Sở Kiều càng thêm gian nan, càng khổ sở gấp bội so với thời ở nhà mẹ ruột. May thay, tướng quân và Sở Kiều có tình cảm mặn nồng, phu thê đồng tâm hiệp lực, cuối cùng cảm hóa được cha mẹ chồng. Mẹ chồng nay thương nàng như con gái ruột, em chồng cũng kính trọng nàng như trưởng tỷ.


Ồ, nếu khách quan muốn hỏi về vị thanh mai nhà cao cửa rộng kia, thì thật đúng là: thiên đạo tuần hoàn, thiện ác hữu báo.


Nàng ấy gả vào nhà quan lại, nhưng ngày ngày bị mẹ chồng quát mắng, cũng chẳng được phu quân yêu thương, trong nhà thiếp thất đầy đàn.


Trong khi đó, phu thê Sở Kiều lại yên vui, chị em dâu hòa thuận, mẹ chồng thương yêu. So sánh hai nàng, ai vui, ai buồn?


Lời tác giả:


Mỗi mẩu chuyện là một góc nhìn, hãy tập nhìn sự việc từ nhiều phía nhé


Chương trước

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin