SAU KHI LẤY LẠI CƠ THỂ TỪ CÔ GÁI XUYÊN KHÔNG

Tác giả: 木奶果

Beta: Nha Nha

_____________________________

Mẫu thân thấy cô gái xuyên không giống như người ch.ết đuối nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, bà gian nan ngồi dậy khỏi giường sau đó kéo tay nàng ta.


"Uyển Uyển, con nhanh chóng nghĩ cách đi, bây giờ chúng ta phải làm sao đây, con thông minh như vậy, nhất định sẽ có cách để mẫu thân lấy lại được sự cưng chiều của phụ thân con một lần nữa đúng không?"


Hiện giờ, mẫu thân ta đã có thói quen ỷ lại hết mọi chuyện vào cô gái xuyên không. Mà lúc trước cô gái xuyên không cũng luôn cho bà câu trả lời, nhưng lúc này đây, cô gái xuyên không lại hất tay bà ta ra với vẻ mặt vô cảm.


"Xin lỗi, lần này con về nhà không phải là để đến giúp người giải quyết vấn đề, con đang chuẩn bị rời khỏi kinh thành!" Cô gái xuyên không đã tính hết mọi chuyện từ lâu. Nàng ta không có khả năng ở lại phủ Tấn vương để cam chịu làm một tiểu thiếp được nữa. Nhưng vì nàng ta lại đang có bầu và thủ vệ phủ Tấn vương canh gác nghiêm ngặt, nên nàng ta không có cơ hội để đào thoát.


Vì thế nàng ta mới giả vờ về thăm mẫu thân bị bệnh, chính là nghĩ rằng nhân cơ hội này để chạy trốn. Mẫu thân ta nghe thấy lời này, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.


"Sao con có thể chạy đi được! Con còn đang mang thai đứa bé của Tấn Vương điện hạ đấy! Nếu con chạy rồi thì cả nhà chúng ta sẽ gặp phải tai họa!" Mẫu thân nói đúng, nếu nàng ta chạy trốn, còn là chạy trốn từ trong nhà của chúng ta, vậy thì bệ hạ nhất định sẽ trách hỏi. Nhưng nàng ta sẽ để ý đến điều đó sao? Không! Còn lâu nàng ta mới thèm để ý.


Chỉ nghe thấy nàng ta lạnh lùng mở miệng: "Các ngươi cũng không phải người nhà của ta, dựa vào cái gì mà ta phải vì các ngươi mà vứt bỏ sự tự do của bản thân chứ?" Nói xong nàng ta rời đi luôn mà không buồn quay đầu lại.


Nàng ta đã sớm sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi.


Ở kinh thành nàng ta có vài "Lam nhan tri kỷ" , là những quý công tử dự bị đều ngưỡng mộ ‘’tài năng và học thức’’ của nàng ta, cũng đã sớm đã sắp xếp xong mọi thứ, muốn dẫn nàng ta đi.


Mẫu thân muốn ngăn cản, nhưng lúc này bên người mẫu thân cũng chỉ có một nha hoàn chăm sóc, căn bản không thể ngăn cản được. Bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái xuyên không kia uống cạn bát thuốc phá thai, sau đó nhanh chóng rời đi.


"Không!" Mẫu thân vừa khóc vừa đánh nha hoàn: "Nhanh lên! Mau đi báo cho lão gia! Nhất định phải ngăn nàng ta lại!"


15


Nha hoàn tìm được phụ thân đến đây, nhưng chung quy là vẫn không kịp. Cô gái xuyên không đã chạy mất rồi.


Đương nhiên chuyện này lập tức bị phát hiện. Bệ hạ tức giận, hung dữ trách phạt phụ thân, phụ thân bị giáng chức quan, bị phái đến một thị trấn nhỏ ở bên ngoài.


Phụ thân nổi điên cũng đánh mẫu thân ta rất tàn nhẫn.


“Đều tại đồ đ.ĩ nhà ngươi dạy ra đứa con gái như vậy! Rõ ràng chuẩn bị làm Tấn Vương phi, lại suốt ngày xuất đầu lộ diện! Cuối cùng lại gây ra tai họa cho cả nhà như thế này!”


Mẫu thân bị đánh đến mức máu me khắp người, khóc lóc xin tha, nhưng đều vô dụng.


Phụ thân muốn gọi người đến bán bà ta đi.


Dù sao, tuy bà ta sinh ra một nữ một nam nhưng cũng vẫn chỉ là thiếp thất, nô tỳ, phụ thân muốn đối xử thế nào thì phải chịu như thế đó.


Trước khi mẫu thân bị bán đi, Tống Kỳ đã khóc lóc và cầu xin ông ta.


Nhưng phụ thân nhìn thấy hắn cũng cảm thấy phiền lòng, trực tiếp bắt hắn cút đến thư viện ở nơi xa xôi để đọc sách, cả đời cũng không được trở về.


Cả đời này của mẫu thân và Tống Kỳ đều bị hủy hoại rồi.


Tống Kỳ khóc lóc ôm chầm lấy mẫu thân: “Nương! Tất cả là lỗi của Tống Uyển! Đều do nàng ta hại chúng ta!”


Mẫu thân cũng khóc đến mức không ra hơi.


“Huhuhu, nếu là Uyển Nhi của lúc trước, vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này! Không biết dính phải yêu quái ở nơi nào đã cướp mất cơ thể của Uyển Nhi, nên mới hại mẫu tử chúng ta thảm như thế này!”


“Huhuhu!” Tống Kỳ cũng khóc lóc kêu la: “Nếu là tỷ tỷ thật sự thì tốt rồi!”


Ta nhìn mẫu thân và Tống Kỳ, chỉ cảm thấy cực kỳ mỉa mai.


Đây là người thân của ta.


Khi ta còn sống, bọn họ chẳng quan tâm đến ta, thậm chí không chỉ một lần nói cho ta biết, nếu ta là cô gái xuyên không kia thì tốt rồi.


Khi ta vừa mới c.hết, bọn họ cũng thờ ơ, chỉ đắm chìm trong niềm hân hoan khi cô gái xuyên không kia đã trở lại.


Nhưng còn bây giờ thì sao? Cô gái xuyên không kia gây rắc rối nên bọn họ mới nhớ tới những điều tốt đẹp của ta.


Có ai từng quan tâm đến ta một chút nào không? Giờ ta cũng chẳng thèm quan tâm nữa.


Hoài niệm rẻ mạt như vậy chỉ khiến ta cảm thấy ghê tởm.


Vì thế, ta hờ hững nhìn mẫu thân bị lôi đi, hờ hững nhìn Tống Kì khóc lóc bị kéo lên xe ngựa.


Mọi chuyện xảy ra rất nhanh. Mẫu thân ta đến làm tiểu thiếp cho một người phú thương, tên phú thương kia còn có tâm lý biến thái, tuy dung mạo của mẫu thân ta đẹp, nhưng dù sao cũng nhiều tuổi rồi, nên cuộc sống cũng trở nên khó khăn hơn.


Còn đệ đệ ruột Tống Kì của ta, sau khi bị đưa đến thư viện còn nghĩ rằng mình vẫn là cậu ấm, ảo tưởng mình vẫn là muội phu của Tấn Vương, tác oai tác quái khắp nơi.


Cuối cùng hắn đắc tội với người khác, bị người ta đánh gãy chân.


Về phía phụ thân, ông ta cũng lười ra mặt cho đứa con của tiếp thiếp không có tiền đồ này.


Cả cuộc đời này của hắn, coi như thật sự bị hủy hoại.


Còn Lý Bách Uyên, kết quả cũng không tốt hơn được bao nhiêu.


Hắn cưới một đích nữ nhà quyền quý, một lòng luồn cúi khắp nơi để tranh vị trí Thái tử.


Mà bệ hạ vốn là người có lòng đa nghi rất nặng, sao có thể chịu được hắn như vậy? Vốn đang được yêu thương, bỗng chốc tình cảm cha con bị xóa sạch sẽ.


Cuối cùng bệ hạ lập ngũ Hoàng tử thành thục ổn trọng làm Thái tử.


Trong lòng Lý Bách Uyên sốt ruột, bèn nghĩ cách hãm hại ngũ Hoàng tử, nhưng xui cái là hắn đã bị bắt. Cuối cùng còn mất luôn cả chức vị Tấn Vương, biếm thành thứ dân.


Tấn vương từng cao cao tại thượng, cuối cùng trở nên nghèo túng. Chính hắn cũng không thể chịu nổi mực nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển, nên sau này đã tự sát.


Nói về cô gái xuyên không kia, cũng nghênh đón kết cục của chính bản thân mình.


16


Cô gái xuyên không thành công rời khỏi kinh thành, đi đến Kim Lăng.


Sau khi đến Kim Lăng, vậy mà nàng ta lại không hề mai danh ẩn tích hay sống cuộc đời giản dị, chỉ đổi mỗi tên thành Lục Uyển Nhi, lại còn nói năng phách lối.


Dùng các loại kiến thức lấy từ thế giới kia ra để trở nên nổi bật, nổi danh tài nữ ở Kim Lăng.


Làm mưa làm gió một thời gian dài đương nhiên khiến cho Thánh thượng ở nơi này chú ý đến.


Thánh thượng vừa sai người điều tra liền biết Lục Uyển Nhi ở Kim Lăng lúc này chính là Tổng Uyển đã trốn thoát lúc trước. Trong cơn giận dữ, Thánh thượng trực tiếp ra lệnh bắt giữ nàng ta.


Biết được nàng ta đã tự ý từ bỏ đứa bé trong bụng, Thánh thượng lại càng thêm tức giận, đánh nàng ta một trận sau đó mới nhốt vào địa lao.


Cho đến nay, cuộc sống tuyệt vời của cô gái xuyên không cũng coi như kết thúc. Dù nàng ta có bao nhiêu kiến thức từ thế giới kia cũng không thể trốn thoát khỏi địa lao được canh phòng nghiêm ngặt.


Cuối cùng nàng ta cũng ch.ết tại địa lao. Sau khi ch.ết, nàng ta cũng nhìn thấy hồn phách của ta.


Nàng ta oán hận, nói:


“Tống Uyển, chắc bây giờ ngươi rất đắc ý đúng không?!”


Ta hờ hững nhìn nàng ta: “Ngươi gieo gió gặt bão, liên quan gì đến ta?”


Cuối cùng linh hồn của cô gái xuyên không đã rời đi.


Mà ta, đương nhiên cũng xem xong đoạn kết, ta bèn đi tìm Quốc sư.


“Quốc sư, mọi chuyện đã xong xuôi hết rồi, có phải ta cũng được đi đầu thai rồi không?”


Quốc sư lại nhìn ta với ánh mắt phức tạp.


Dường như do dự một lát, hắn mới mở miệng:


“Cơ thể của ngươi còn dùng được, nếu ngươi cần, ta vẫn có cách để linh hồn của ngươi sống lại trong cơ thể của ngươi.''


“Nhưng đương nhiên, ngươi không thể sử dụng thân phận Tống Uyển được nữa, ta sẽ cho ngươi cải trang và dùng tên giả, trở thành thị nữ bên cạnh ta.”


Ta kinh ngạc, vì trong ký ức của mình ta luôn thấy Quốc sư lạnh nhạt vô tình, thờ ơ nhìn mọi thứ trên đời.


Vậy mà hắn lại cho ta làm ngoại lệ.


Nhưng ta nhẹ nhàng lắc đầu:


“Đa tạ lòng tốt của ngài, nhưng đời này ta thấy đủ rồi.”


Quốc sư nhìn ta, cuối cùng không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu.


“Vậy ngươi đi đi.”


Nói xong hắn giơ tay, ta cảm thấy mình nhẹ hơn một chút. Ta mỉm cười với hắn.


“Cảm ơn ngài.”


Cuối cùng linh hồn của ta cũng được giải thoát. Kết thúc cuộc đời của Tống Uyển.


(HOÀN ) 

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin