SAU KHI LẤY LẠI CƠ THỂ TỪ CÔ GÁI XUYÊN KHÔNG

Biên tập: Nha Nha


1


Ta vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Lý Bách Uyên đang ngồi đối diện ở cạnh mép giường.


Khi hắn thấy ta đã tỉnh, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ vui sướng, nắm lấy tay ta với vẻ quan tâm.


“Uyển Uyển, nàng tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào? Cơ thể có còn chỗ nào không được thoải mái không?”


Ta choáng váng.


Đường đường là Tấn Vương điện hạ, không phải bình thường luôn khinh bỉ đối với vị hôn thê là thứ nữ ta đây sao? Sao bây giờ đột nhiên lại đối xử tốt quá trời vậy?


Ta chỉ thấy kinh ngạc, nên cũng quên mất còn chưa rút tay mình ra khỏi tay hắn.


“Đa tạ Tấn Vương điện hạ đã quan tâm.” Ta cụp xuống mắt, tỏ ra quy quy nó năng nhỏ nhẹ: “Uyển Nhi đã cảm thấy khá hơn nhiều rồi.”


Lần này lại đổi thành Lý Bách Uyên sửng sốt.


Hắn nhìn ta, giống như nhận ra điều gì đó, vẻ quan tâm trên khuôn mặt bỗng chốc biến mất.


“Ngươi…… Không phải là Uyển Uyển?”


Tai sững sờ trong giây lát, mới nhớ ra Uyển Uyển là ai.


Vào ba năm trước đây ta bị nàng ta cướp mất cơ thể, nàng ta tự xưng mình là cô gái “Cô gái xuyên không”.


Nàng ta nói, nàng ta cũng trùng tên trùng họ với ta, cũng tên là Tống Uyển. Nhưng từ nhỏ ta đã được người nhà gọi là Uyển Nhi, nên nàng ta lại muốn tự xưng mình là Uyển Uyển.


Giờ ta mới hiểu, sự dịu dàng vừa rồi của Lý Bách Uyên không phải dành cho ta, mà là cho nàng ta.


Ta giấu vẻ cô đơn trong đáy mắt, lập tức thẳng thắn thừa nhận.


“Đúng, không phải nàng ta.”


Lý Bách Uyên gần như lảo đảo lùi lại mấy bước.


Đồng thời, cuối cùng ta cũng sắp xếp xong những ký ức còn sót lại trong thân thể mình vào ba năm qua.


Hóa ra, vào 3 năm trước, sau khi cô gái xuyên không kia cướp cơ thể của ta, việc đầu tiên mà nàng ta làm chính là từ hôn với Lý Bách Uyên.


Trong đám đông, cô ta ném thư từ hôn vào mặt Lý Bách Uyên rồi nói to:


“Ta biết Tấn Vương điện hạ không muốn một thứ nữ như ta làm vương phi, vậy thì hãy hủy bỏ hôn ước này đi.


“Chỉ mong ngài nhớ kỹ, không chỉ Lý Bách Uyên ngài muốn hủy bỏ hôn ước với ta, mà chính Tống Uyển ta đây cũng muốn hủy bỏ hôn ước với ngài!”


Tự phụ, coi thường Hoàng tộc như vậy, nếu không cẩn thận thì tội danh đó sẽ liên luỵ đến toàn bộ cửu tộc.


Nhưng thế mà Lý Bách Uyên lại không tức giận, ngược lại càng nhìn nàng ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ.


Sau đó, đến buổi tiệc mừng Xuân, Tống Uyển đứng ra bênh vực một cung nữ rồi hét lên cái gì mà “mọi người đều bình đẳng”, điều này đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của Lý Bách Uyên.


Sau nhiều lần qua lại, cả hai đều dần nảy sinh tình cảm với nhau.


Nhưng cả hai mới hẹn ước bên nhau trọn đời chưa được bao lâu thì ta đã trở lại.


Ta nhếch khóe môi tự mỉa mai.


Như vậy, ta đã trở thành gậy chia rẽ uyên ương rồi sao?


2


Lý Bách Uyên thất hồn lạc phách rời khỏi phòng ta. Hắn vừa rời đi thì nương ta đi vào.


Bà quá vui mừng nắm chặt tay ta:


“Con gái bảo bối của ta, con đã tỉnh rồi.”


Ta còn chưa kịp trả lời thì bà ấy đã vội vàng nói:


“Thôi trước mắt đừng nói gì cả, hôm nay cha con sẽ đến phòng nương, lúc trước con dạy nương cách trang điểm tone màu hồng đào trẻ trung kia nhưng nương quên mất rồi, con dạy lại nương được không?”


Ta chợt cứng họng.


Ta đã cố gắng hết sức để tìm kiếm trong ký ức về việc Tống Uyển dạy mẫu thân ta cách trang điểm màu hồng đào.


“Lần trước chỉ cần đánh phấn má hồng, đến dưới mắt và chóp mũi, à không, sống mũi……”


Nhưng đành bất lực vì vốn dĩ ta không tinh thông trong việc son phấn trang điểm, tô tô vẽ vẽ, nên hoàn toàn không thể nói rõ ràng được.


Dường như mẫu thân đã nhận ra điều gì đó, nụ cười trên mặt dần dần phai nhạt.


“Ngươi…… Ngươi là Uyển Nhi?”


Dù sao cũng là mẫu thân ruột thịt, nên bà ấy đã vô cùng nhạy bén nhận ra thân phận của ta.


Rất giống 3 năm trước đây sau khi ta bị nữ xuyên qua cướp mất cơ thể, bà cũng là người đầu tiên phát hiện ra.


Bà bắt đầu la mắng nàng ta để khiến nàng ta rời khỏi cơ thể của ta.


Nhưng sau đó, cô gái xuyên qua đó lại giúp bà đưa ra đủ loại ý tưởng, để bà lấy lại được sự cưng chiều của cha một lần nữa.


Thái độ của bà đối với Tống Uyển kia đã thay đổi một chút.


“Là con.” Ta cảnh giác nhìn về phía mẫu thân mình: “Nương, có lẽ người cũng không hy vọng con sẽ trở lại đúng không?”


Lúc này mẫu thân mới sực tỉnh, cười gượng, nói: “Sao lại thế được, nương ngày đêm đều ngóng trông con về đó.”


Tuy lời nói ra là như vậy, nhưng trong ánh mắt của nương lại đầy vẻ thất vọng cố kìm nén.


Bà vội vàng rời đi mà không hỏi thêm bất kỳ câu nào về cơ thể của ta.


Nương đi chưa được bao lâu, đệ đệ của ta là Tống Kỳ cũng đến.


Nếu là 3 năm trước, ta sẽ không bao giờ dám tin nhà của mình sẽ náo nhiệt như thế này.


Tống Kỳ vừa bước vào cửa, chưa nói gì mà đã nắm lấy tay ta trước.


“Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng tỉnh rồi! Mau đi thôi, không thì không kịp tham dự buổi tiệc mừng xuân đâu!”


Vừa nói, hắn vừa kéo ta vào trong xe ngựa.


Khi chúng ta đến phủ Công chúa, buổi tiệc mừng xuân đã bắt đầu.


Một nhóm các công tử và tiểu thư trong kinh thành đang tụ tập trong đình và sáng tác những bài thơ về chủ đề hoa đào.


Bọn họ thấy ta đến đều cười sôi nổi.


“Được rồi được rồi, có Tống Uyển ở đây, chúng ta đừng múa rìu qua mắt thợ nữa.”


“Đúng thế, Tống cô nương, hôm nay ngươi lại có bài gì mới lạ khiến người khác phải trầm trồ đây?”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin