SAU KHI LẤY LẠI CƠ THỂ TỪ CÔ GÁI XUYÊN KHÔNG

3.


Ta nhìn những gương mặt quen thuộc trước mắt, đó đều là những người ta quen biết từ khi còn nhỏ.


Nhưng sự nhiệt tình và những lời khen ngợi của họ dành cho ta là những điều mà ta chưa từng thấy, vì từ nhỏ ta là một đứa trẻ trầm tính và hướng nội.


Ta nhớ lại từ trong ký ức của cơ thể mình, trong 3 năm qua khi ta không ở đây, năm nào Tống Uyển cũng giành được vị trí đứng đầu trong buổi tiệc mừng xuân.


Năm thứ nhất có bài: 《 Bình minh mùa xuân 》(1), năm thứ hai là bài 《 ngày xuân 》(2), năm thứ ba là bài 《 Mưa nhỏ đầu xuân》(3), đẹp đến mức khiến người khác phải kinh sợ.


(1): là một bài thơ của Mạnh Hạo Nhiên, một nhà thơ của nhà Đường. Đoạn thơ này ghi lại khoảnh khắc nhà thơ thức dậy vào buổi sáng để bắt đầu liên tưởng, khắc họa bức tranh rực rỡ của một buổi sáng mùa xuân, đồng thời thể hiện tâm trạng yêu xuân, trân trọng mùa xuân thật đẹp của nhà thơ.


(2) là một bài thơ được viết bởi Chu Hi, một nhà tư tưởng và nhà giáo dục trong triều đại nhà Tống. Nhìn bề ngoài, bài thơ này giống như một bài thơ tả cảnh, miêu tả cảnh đẹp của mùa xuân, nhưng thực chất, nó là một bài thơ triết lý, thể hiện tâm nguyện tốt đẹp của nhà thơ để theo đuổi con đường thánh nhân trong thời gian khó khăn.


(3) của tác giả Hàn Vũ , là một bài thơ thất ngôn tứ tuyệt miêu tả và ca ngợi vẻ đẹp của buổi sớm mùa xuân.


Kể từ khi đó nổi danh là tài nữ đệ nhất kinh thành, không phải Tống Uyển thì không thể là ai khác.


Nhưng từ trong trí nhớ ta biết được, những câu thơ đó đều không phải do chính Tống Uyển viết. Là nàng ta mang đến từ một thế giới khác.


Mà nàng ta lại dựa vào vài câu thơ đó để nhận được vô số lời khen ngợi.


Những người xung quanh vẫn còn nhìn ta với vẻ trông mong, thấy ta im lặng, họ đều sôi nổi thúc giục:


“Tống cô nương, ngươi đừng khiêm tốn nữa, mau cho mọi người nghe thơ của ngươi để được mở rộng kiến thức đi!”


Ta cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, khi vừa nhìn thấy cành đào trên bàn, ta khó khăn mở miệng:


“Hoa khai……”


Nhưng ta lại không nói tiếp được.


Dù sao từ nhỏ ta đã biết mình sẽ là Tấn Vương phi, cho nên chỉ học kỹ năng quản gia, vẫn chưa dành thời gian cho thi từ ca phú này.


Ta chỉ có thể nói thật:


“Xin lỗi, ta không thể làm được.”


Ta thấy những người trước mặt đều tỏ ra thất vọng. Đặc biệt là đệ đệ Tống Kỳ của ta, trên mặt ngập tràn vẻ không thể tin được.


Dường như mọi người cảm thấy mất hứng, bèn ồn ào tản đi.


Tống Kỳ kéo ta đến một góc đình không có người.


“Tỷ tỷ, hôm nay người bị làm sao vậy!” Hắn tức giận: “Đệ đã cược với một người, đánh cược hôm nay tỷ lại đứng đầu trong buổi tiệc mừng xuân của năm đấy!”


Ta nhìn Tống Kỳ rồi nói với giọng điệu bình tĩnh: “Ta không làm được.”


“Tỷ……” Tống Kỳ vẫn tức giận, nhưng chợt nhận ra điều gì đó, nhìn ta không thể tin được: “Từ từ, có phải tỷ đã biến trở về làm Tống Uyển của trước đây không?”


Ta không ngờ ngay cả đệ đệ không nên thân của ta cũng biết ta từng bị đổi linh hồn.


Nghĩ kỹ lại cũng đúng thôi. Vì người tên Tống Uyển kia và ta vốn là hai người khác nhau như trời với đất.


Chỉ dựa vào những ngày dài sống chung với nhau, thì nhất định sẽ nhìn ra được sự khác biệt.


Ta gật đầu: “Đúng rồi, trở về là Tống Uyển của lúc trước.”


Vẻ thất vọng thoáng hiện lên trong ánh mắt của Tống Kỳ.


“Cái quái gì vậy.”


Hắn vừa lẩm bẩm vừa đá chân vào hòn đá bên cạnh, biểu cảm ngập tràn vẻ không hài lòng.


"Ta vốn tưởng rằng cuối cùng cũng có thể cứu vớt được thể diện nhờ tỷ tỷ, không ngờ lại biến trở về ngươi, cái đồ hũ nút này!’’


Nói xong, hắn phớt lờ sắc mặt trắng bệch của ta, sau đó rời đi đến đầu cũng không ngoảnh lại.


4


Khi ta rời khỏi phủ Công chúa, mấy người từng là bạn thân của ta đã ngăn ta lại.


“Uyển Uyển, hôm nay ngươi làm sao vậy? Dường như ngươi lại biến trở về dáng vẻ trước kia rồi.”


“Ấy, xin ngươi đừng biến về cái dáng vẻ âm u như trước kia nhé, hiện tại ngươi rất thú vị.”


Họ nói rất thản nhiên, nhưng ta lại cảm thấy đau đớn trong lòng.


Uyển Uyển, Uyển Uyển.


Mọi người chỉ nhớ đến cái người tên Uyển Uyển kia. Làm gì có còn ai nhớ đến Uyển Nhi của ngày xưa nữa.


5


Ta về phủ, mới vừa nghỉ ngơi, lại nghe thấy nha hoàn ở cửa kêu lên hoảng sợ:


“Tấn Vương điện hạ! Người không thể đi vào!”


Cửa bị mở ra đột ngột, Lý Bách Uyên nghiêng ngả lảo đảo đi vào.


Rõ ràng hắn đã uống say, cả người đầy mùi rượu. Hắn nhìn ta chằm chằm rồi lẩm bẩm, nói:


“Uyển Uyển, là nàng sao? Uyển Uyển.”


Ta né tránh hắn, nhíu mày: “Điện hạ, người nhận sai rồi.”


Sự tuyệt vọng hiện lên trong mắt Lý Bách Uyên. Ngay sau đó, vậy mà hắn lại quỳ gối xuống.


Hắn kéo tay áo ta, khóc lóc mở miệng:


“Tống Uyển, coi như là ta cầu xin ngươi, xin ngừơi hãy trả lại Uyển Uyển cho ta được không?’’


“Ta thật sự rất yêu nàng ấy, cũng không thể rời khỏi nàng ấy, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi hãy đưa nàng về……”


Ta sững người tại chỗ, cổ họng khản đặc không nói được lời nào.


Trả lại Uyển Uyển cho ngươi. Vậy còn ta thì sao?


Nếu nàng ta trở lại, thì ta phải đi nơi nào?


6


Cuối cùng quản sự trong phủ Tấn Vương cũng vội vàng chạy đến, mang theo Lý Bách Uyên đang say xỉn đến mức hồ đồ đi.


Mà ta vừa mới mệt mỏi nằm xuống, quản sự trong phòng mẫu thân lại vội vàng đi vào.


“Tiểu thư!”


Nàng ta sốt ruột bắt lấy tay ta:


“Không hay rồi, di nương và lão gia đang cãi nhau, người mau đến xem sao đi!”


Ta nhanh chóng khoác áo ngoài rồi vội vã đến phòng mẫu thân, vừa đến đã nghe thấy giọng nói trách mắng lạnh lùng của phụ thân:


“Ta để ngươi chuẩn bị quà mừng cho trưởng Công chúa, ngươi luôn miệng đồng ý, nhưng cuối cùng lại chuẩn bị một thứ đồ không xứng mang lên mặt bàn như thế này?


“Ta mất hết cả mặt mũi vì ngươi rồi đấy!”


Nói xong, phụ thân ta bực tức phất tay áo rời đi, chỉ để lại mẫu thân thẫn thờ quỳ rạp trên đất.


Ta thận trọng đi đến đó.


“Nương?”


Mẫu thân ngẩng đầu thấy ta, đột nhiên hốc mắt ửng đỏ, rồi lao đến đánh ta.


“Đều tại ngươi!”


Bà vừa nói vừa mang theo tiếng khóc nghẹn ngào:


“Đều tại ngươi đuổi Uyển Uyển đi! Nếu như có Uyển Uyển ở đây thì nhất định có thể dạy ta cách trang điểm màu hoa đào.


““Ta cũng sẽ có thể tặng cho trưởng Công chúa những thứ mới lạ, khiến cho trưởng công chúa vui vẻ hài lòng!


“Nhưng Uyển Uyển đi mất rồi, chỉ còn lại con nhóc thối nhàm chán, không thú vị là ngươi!


“Ngươi đi đi! Ngươi mau cút đi! Để cho Uyển Uyển trở lại!”


Mẫu thân dùng hết sức để véo tay ta như muốn trút hết sự phẫn nộ vào đó.


Giống như khi ta còn nhỏ, bà ta đã véo ta hết lần này đến lần khác, trách mắng mắng ta là con gái, trách mắng ta không thể khiến cho Lý Bách Uyên yêu mến.


Chỉ là lần này, dường như ta còn cảm thấy đau hơn so với bất kỳ lúc nào khi còn bé.


Giọt nước mắt mà ta cố kìm nén cuối cùng vẫn lăn xuống.


Hóa ra……


Ngay cả mẫu thân ruột thịt của ta, cũng chẳng mong ta trở về.


7


Ngày hôm sau ta bị bệnh.Ta đã mơ về nhiều chuyện khi còn thơ bé của mình.


Ta mơ thấy khi còn nhỏ mình bị Tống Kỳ bắt nạt rất nhiều lần.


Ta mơ thấy hồi nhỏ mỗi lần mẫu thân bị phụ thân phớt lờ, bà sẽ đánh ta để trút giận.


Ta mơ thấy hồi nhỏ vì Lý Bách Uyên chán ghét ta, nên hắn đã sỉ nhục ta ở trước mặt mọi người rất nhiều lần.


Ta mới chợt nhớ đến, thật ra hồi nhỏ ta cũng không hề thích bọn họ.


Nhưng không hiểu vì sao, khi bị bọn họ lạnh nhạt thờ ơ, ta lại cảm thấy rất buồn.


Có lẽ ta chỉ cảm thấy không cam lòng, tại sao cô gái xuyên không kia lại có được sự ưu ái mà ta không bao giờ có thể có được một cách dễ dàng đến vậy?.


Ta vốn chỉ là một thứ nữ tầm thường, nhưng khi vừa sinh ra đã có mây lành che trên phủ, nên mới được bệ hạ tứ hôn cho Tam hoàng tử là Tấn Vương hiện nay.


Vì thân phận của ta là Tấn Vương phi, nên từ nhỏ mẫu thân đã dặn ta phải tuân theo các quy củ, tuyệt đối không được làm cho tướng phủ xấu mặt.


Phụ thân cũng dạy dỗ ta phải luôn thận trọng, đừng có rước lấy phiền phức về cho gia tộc.


Ta đã cố gắng thực hiện tất cả những yêu cầu đó. Nhưng bây giờ bọn họ lại nói với ta rằng: bọn họ thích cái người tên Uyển Uyển hoạt bát linh động, không thấy yêu thích người khô khan chất phác như ta.


Có vẻ như mọi sự khó khăn nỗ lực của ta đều biến thành truyện cười.


Ta nằm đến giường bệnh này, nước mắt thi nhau chảy xuống, làm ướt cả chiếc gối đầu.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin