RUNG ĐỘNG KHÓ CƯỠNG

Lê Ương chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với bất kỳ người con trai nào, nếu có hẳn cũng chỉ có Lương Gia Chú, nhưng đó là khi cả hai còn rất nhỏ.


Cô còn chưa bao giờ nắm tay con trai nữa là.


Nhưng lần này Tần Nhiêu đích thân đưa cô đi ngắm mặt trời mọc, hơn nữa tối qua còn vì cô mà xém bị người phụ nữ kia ném cho bạt tay. Không chỉ thế còn rất nhiều việc nhỏ nhặt lúc trước, anh đã vì cô rất nhiều rồi. 


Vả lại cũng vì đưa áo khoác cho cô nên tay anh mới bị lạnh khó chịu như thế.


Nghĩ đến đây, Lê Ương vươn tay nắm lấy bàn tay anh, dù bản thân cảm thấy lạnh cũng không hề rụt về. Cô dùng hai tay bao trọn lấy bàn tay anh, mong rằng có thể truyền chút nhiệt cho anh.


Bàn tay cô gái nhỏ mềm mại ấm áp, trái tim Tần Nhiêu chợt mềm nhũn cả ra.


“Lê Ương, trước đây, đám con trai ở trường theo đuổi em như thế nào vậy?”


Anh không hỏi liệu có ai theo đuổi cô không, dùng đầu gối cũng biết vấn đề này ngu xuẩn tới mức nào rồi, cô gái nhỏ trước mắt anh đặc biệt như vậy, sao có thể không có ai thích cơ chứ.


Biết đâu là đại ngàn mênh mông, nhiều đến mức đếm không hết.


Lê Ương không biết sao anh lại đi hỏi cô câu này, chỉ đành thật lòng nói: “Kiểu là chờ lúc tan học thì tới tìm tôi thổ lộ, nói thích tôi rồi tặng chocolate các thứ.”


Vì lý do gia đình mà trước đây mấy mối quan hệ giữa cô với các bạn nữ không tốt lắm, nhưng đám con trai lại không mấy để ý, chỉ cần xinh xắn là được, vậy nên số người tỏ tình cô đúng là khá nhiều.


“Ồ.” Tần Nhiêu tặc lưỡi, dù đây là câu trả lời sớm có thể đoán được, nhưng nghe chính miệng cô thừa nhận thì vẫn không thể nào vui nỗi, anh cố kiềm nén khó chịu.


“Sau đó thì sao?”


“Thì từ chối thôi, nói chuyện không thôi đã ngại rồi, hơn nữa tôi chỉ một lòng nghĩ tới việc thi đại học, không định yêu sớm nên cũng không có sau đó nữa.”


Tần Nhiêu giãn cơ mặt, tỏ vẻ hiểu rõ, anh khẽ cười rồi lẩm bẩm nói: “Xem ra không gấp.”


Lê Ương nghe không hiểu lắm, cô mơ hồ chớp mắt.


“Có cậu trai nào dù bị em từ chối rồi nhưng vẫn bám dai không bỏ không?”


Lê Ương nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Cũng có một người.”


Thấy dáng vẻ cực kỳ hứng thú, hóng chuyện của anh, cô đành nhỏ giọng kể: “Bạn nam đó học lớp khác, lớp nào thì tôi cũng không rõ, lúc tôi nói bản thân sẽ không yêu sớm rồi mà người đó vẫn cứ dây dưa mãi. Chiều nào tan học cũng sang lớp tôi rồi một hai đòi đưa tôi về nhà, tôi cũng không có cách nào, đành phải báo chuyện này cho thầy cô.”


“Sau đó chủ nhiệm có gọi điện cho mời phụ huynh của cậu bạn đó lên trường, mà cũng kéo là bố của cậu ta cũng từng là học sinh của giáo viên chủ nhiệm, thầy ấy phê bình bố của bạn nam kia rất dữ dội, sau đó ông bố trực tiếp mắng bạn đó ngay trong văn phòng, trước mặt rất nhiều thầy cô và bạn bè khác, mắng tới khóc luôn. Mà cậu bạn kia vốn là người có tiếng trong trường, sau vụ đó mặt mũi coi như mất hết, về sau cũng không dám bén mảng đến lớp tôi nữa.”


Tần Nhiêu nhíu mày lắng nghe, nghe nửa đoạn biểu tình mới chịu thả lỏng, còn làm bộ vui vẻ khi thấy người khác gặp họa, thiếu điều viết luôn dòng chữ “Vì bạn xứng đáng” lên mặt.


“Nếu sau này có thằng nào còn dám dây dưa không dứt như vậy với em, em không cần tìm chủ nhiệm lớp nữa đâu.”


“Hả?” Lê Ương khó hiểu nhìn anh.


Đuôi lông mày thiếu niên hơi nhếch, môi cong lên cười thành tiếng, giọng nói cũng mang theo mấy phần tự tin: “Trực tiếp tới tìm tôi, đảm bảo đám đó không chỉ không còn dám tìm em mà trong bán kính 10m chỉ cần nhìn thấy em sẽ chạy hết.”


Lê Ương: “……”


*


Lê Ương đến lớp vừa đúng lúc tiếng chuông buổi sáng báo hiệu vang lên.


“Hiếm thật đó nha Ương Ương, lần đầu thấy cậu xém đến trễ đấy.” Hạ Lộ Nùng trêu cô.


Cô ngồi vào chỗ, vị trí của Lư Chung Minh vẫn trống không.


Lê Ương thu hồi ánh mắt, mang số bài tập hôm qua chưa kịp làm ra xử lý. Tiết đầu hôm nay là tiết tự học môn Ngữ Văn, mà cô Ngữ Văn cũng không đến như những tiết tự học khác, hoàn toàn tin tưởng sự tự giác của học sinh.


Bài tập trước hai ngày thi không nhiều lắm, trong tiết tự học buổi sáng đã giải quyết xong cả môn Ngữ Văn và môn Tiếng Anh, rồi mang nộp cho các bạn đại biểu sẵn giải thích lý do vì sao nộp muộn luôn.


May mắn là các bạn ấy đều rất dễ tính, chờ cô hoàn thành xong rồi hẵng nộp cũng được.


Điện thoại trong hộc bàn khẽ rung, Lê Ương lấy ra xem thử.


Tần Nhiêu: Đừng lo quá, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.


Chuyện tối hôm qua còn chưa giải quyết xong cô đã bị Tần Nhiêu xách đi, cho nên từ sáng tới giờ bổ sung bài tập mà cô vẫn không ngừng nghĩ chừng nào cô chủ nhiệm sẽ lại xuất hiện rồi gọi cô ra ngoài nữa.


Nhưng quả đúng như lời Tần Nhiêu nói, cả buổi sáng cô không hề thấy Từ Văn Hoa xuất hiện, cả Lư Chung Minh cũng không tới trường luôn.


Tiết đầu là môn Toán, tiếng chuông báo vào học vừa vang lên, người bước vào không phải Từ Văn Hoa mà là một giáo viên nữ khác.


Nhận ra mấy chục cặp mắt ngờ vực khó hiểu nhìn mình, cô giáo liền giải thích: “Nửa kỳ học tiếp theo, cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em, đồng thời cũng là giáo viên môn Toán, cô họ Vu.”


Vu Thu xoay người viết họ tên mình lên bảng đen, sau đó kèm theo chuỗi số điện thoại: “Ở trường nếu có vấn đề gì gặp khó khăn, các em có thể đến văn phòng tìm cô. Còn nếu không được thì có thể gọi đến số này.”


“Cô hy vọng rằng trong một năm rưỡi nữa, cả cô lẫn trò chúng ta đều cùng nhau nỗ lực, cùng nhau đột phá kỳ thi đại học quan trọng nhất đời người.”


Lúc cô nói chuyện, mỗi một từ đều mang theo hơi thở nụ cười, không giống Từ Văn Hoa trước đây lúc nào cũng làm ra một bộ mặt hầm hầm sát khí, cả lớp thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm, hên chủ nhiệm mới này đỡ hơn người cũ nhiều. 


Tan học, ai ai cũng đều không kìm được mà bàn tán, rốt cuộc vì sao lại đột nhiên đổi giáo viên chủ nhiệm.


“Tớ cảm thấy có lẽ là vì chuyện hôm qua.” Hạ Lộ Nùng ghé sát vào tai Lê Ương nói: “Lão Từ xử lý như thế thì có hơi không được lắm, sao lại có thể để mẹ Lư Chung Minh tùy ý đánh mắng con mình như thế chứ, nếu đổi là người ít học khác không chừng giây sau trường tụi mình lên mặt báo đầu luôn ấy chứ.”


Nói xong cô để túi khoai tây chiên ra giữa hai người: “Ương Ương, cậu ăn phụ tớ với, vậy thì tớ mới có thể bóp miệng mình lại được, tớ sợ béo quá.”


Hạ Lộ Nùng là dân học khiêu vũ nên việc giữ gìn dáng vóc, chế độ ăn uống cũng có phần nghiêm khắc. Có điều cô lại nhịn thèm không được, lúc nào cũng muốn mua chút đồ ăn vặt, rồi kết quả là lúc nào cô cũng “nhờ vả” Lê Ương ăn giúp mình.


Lê Ương vươn tay lấy một lát khoai, cắn nhẹ rồi lại nghe bạn mình nói tiếp: “Đổi giáo viên chủ nhiệm càng tốt, tớ không thích lão Từ xíu nào, ngày nào đi dạy cũng làm bộ mặt ai thiếu tiền nhà bả từ tám đời ấy, tớ không dám đi tìm hỏi chuyện luôn á. Hơn nữa còn rất thiên vị đám con trai nhé, nào là con trai thông minh hơn, hợp học môn Toán hơn. Ủa chứ không phải bản thân cũng là nữ sao, kỳ thị cái rắm.”


Hạ Lộ Nùng lẩm bẩm một lúc rồi bẻ miếng khoai thật nhỏ, tỏ vẻ không hiểu hỏi Lê Ương: “Nhưng không phải lão Từ là thân thích của phó hiệu trưởng à, sao có thể nói đổi là đổi vậy nhỉ?”


Lê Ương lắc đầu, cô cũng không rõ chuyện này lắm, nhưng đột nhiên lại nhớ đến tin nhắn WeChat sáng sớm của Tần Nhiêu.


Giọng điệu chắc chắn như vậy, chuyện này có liên quan tới anh sao?


Một chiều tan học thứ bảy, Lê Ương bắt gặp Lư Chung Minh, cậu ta cũng cả tuần không đi học, lần đầu thấy cậu không mặc đồng phục, còn lại thì không khác những ngày trước đi học là mấy. 


Áo khoác lông màu xám, quần đen, vai đeo cặp sách, gọng kính đen, mọi thứ không khác trước là bao.


Cậu ta đứng trước trạm xe, thỉnh thoảng lại ngóng cổ lên xuống, nhìn có vẻ không giống đang chờ xe lắm, dường như là đang đợi người.


Lê Ương đi đến.


Lư Chung Minh ngẩng đầu, có vẻ hơi câu nệ: “Lê, Lê Ương, ngày đó, thật sự xin lỗi cậu. Tôi có chuyện, muốn, muốn nói với cậu, tôi mời cậu, uống trà sữa, được chứ?”


Sợ bệnh nói lắp của mình sẽ khiến cô khó hiểu, cậu ta cố gắng ngắt một câu thành nhiều câu nhỏ khác.


Lê Ương nghĩ một lát rồi đáp: “Được.”


Dứt lời cô quay sang nhìn Tần Nhiêu, lúc nãy cả hai vô tình chạm mặt ở trong trường nên cùng nhau tới trạm xe.


“Cậu ấy là bạn cùng lớp, tôi đi uống trà sữa với cậu ấy một lát, anh cứ về trước đi.” Cô nói với Tần Nhiêu.


Bản thân cũng không rõ vì sao lại muốn để lại một câu như vậy cho anh, chỉ đơn giản là cô muốn như thế.


Tần Nhiêu liếc mắt nhìn Lư Chung Minh một cái sau đó dời tầm mắt, giọng nói lười biếng đáp: “Trùng hợp thật, vừa hay tôi cũng đang thèm trà sữa, cùng nhau đi.”


“……”


Thế là ba người sóng vai nhau đi, sợ bị bạn bè khác nhìn thấy, Lư Chung Minh cố tình chọn một tiệm khác cách trường xa hơn chút.


“Hai ly, nhiều dương chi cam lộ, hơi ấm, 70% đường.” Lư Chung Minh lấy điện thoại trong túi quần, cậu đang chuẩn bị quét mã thanh toán thì quay đầu hỏi Tần Nhiêu: “Anh, anh… Muốn uống gì?”


Tần Nhiêu sao có thể để tình địch trả tiền cho được, anh vô tình từ chối: “Không cần, tôi tự trả.”


Hơn nữa anh càng không muốn Lê Ương và tên con trai kia uống cùng một loại nước như một cặp như vậy, vì thế quay sang nhìn nhân viên quán, lặp lại lời nói kia: “Một ly nhiều dương chi cam lộ, hơi ấm, 70% đường.”


Lư Chung Minh: “……”


Sau khi nhận trà sữa, Lư Chung Minh cùng Lê Ương tìm một bàn trống để người, còn Tần Nhiêu thì ngồi ngay bàn bên cạnh, anh lấy điện thoại chơi game.


Lư Chung Minh nhìn Lê Ương uống trà sữa, chờ cô nuốt xong mới lên tiếng: “Tôi, tôi đã, xin thôi học… Hoãn lại.”


Lê Ương kinh ngạc nhìn cậu.


“Cho nên, hôm nay tôi, tới, tới đây xin lỗi cậu, muốn nói với cậu, nói với cậu lời tạm biệt.” Cậu ta nhìn mối tình đầu của mình, vừa nói vừa ngại ngùng sờ gáy, rồi nở nụ cười.


Bệnh nói lắp của Lư Chung Minh vốn là bệnh bẩm sinh, từ lúc tập nói đã rất khó khăn, cha mẹ cậu không biết đã dẫn cậu đến biết bao bệnh viện rồi nữa, cũng từng tìm thẳng chuyên gia để chữa trị, nhưng vẫn không có hiệu quả gì.


Mấy dịp lễ tết, khi gia đình sum vầy, trong khi những đứa trẻ khác không ngừng lớn tiếng chúc tết ông bà, người lớn trong nhà, còn có người hát hò nhạc tiếng Anh, chỉ có cậu là chỉ biết cúi gằm mặt chơi ngón tay.


Những câu thơ, bài hát đó cậu sớm đã biết hết, đều nhớ trong đầu, chỉ là cậu không thể mở miệng, chỉ cần cậu vừa nói, đám trẻ con sẽ lập tức chê cười cậu, ai ai cũng nhìn cậu vẻ đáng thương, trên mặt bố cậu còn lộ rõ vẻ xấu hổ.


Sau khi lên tiểu học, mặc kệ là ghép vần, nghe viết, hay bài thi toán học Lư Chung Minh đều giành được một trăm điểm. Cậu từ nhỏ đã thông minh, lại vô cùng nỗ lực, vì trời sinh có khiếm khuyết, so với đám bạn đồng trang lứa, cậu là đứa nhỏ đằm hơn một ít, cũng rất giỏi nhìn mặt đoán ý người.


Nếu cậu không thể khiến bố mẹ tự hào về tài nghệ thì cậu sẽ giúp họ ngẩng mặt cao đầu nhờ thành tích của mình.


Cha mẹ cậu quả thật rất vui khi nhìn thấy bài thi đạt điểm tối đa của cậu, nhưng niềm hạnh phúc không kéo dài được lâu, một đêm nọ, cha mẹ cậu nửa đêm cãi cọ, chất vấn cực kỳ gay gắt, đến nỗi quăng vỡ chiếc ly trong nhà.


Vì bố cậu ngoại tình.


Người thứ ba kia không phải là cô gái trẻ tuổi đôi mươi, càng không phải cô gái nhỏ xinh đẹp gì, mà là một người phụ nữ ngang tuổi mẹ cậu. Người đó là đối tác quan trọng của văn phòng luật bố cậu, vừa giỏi giang vừa có năng lực.


Bố cậu rất coi trọng bà ta, lại có rất nhiều tiếng nói chung không chỉ công việc mà lẫn cuộc sống.


Đây cũng chính là lý do khiến mẹ cậu suy sụp nhất.


Bà trước đây cũng là thủ khoa luật, chẳng qua sau khi sinh con quá bận bịu khiến bà phải từ bỏ ước mơ, lùi về quán xuyến việc nhà, trở thành một bà mẹ, người vợ nội trợ toàn thời gian.


Người phụ nữ kia đã từng ly hôn và có một đứa con trai, so với Lư Chung Minh thì không khác biệt lắm, thông minh, thành tích tốt, lại rất khỏe mạnh, không hề có bệnh cà lăm.


Lư Chung Minh chưa từng gặp mặt người kia, nhưng đã từng nghe qua không biết bao lần từ miệng mẹ mình. Chỉ biết người đó là “kẻ thù”, một kẻ thù không đội trời chung mà cậu chưa từng gặp mặt.


Từ đó, cứ mỗi một bài thi, cậu nhất định phải hơn người kia. Chỉ có thế, cậu mới cảm thấy vui vẻ, mẹ cậu mới hài lòng.


Trạng thái tinh thần bị kìm nén và áp lực kéo dài khiến Lư Chung Minh vừa mới lên cấp ba đã bị chứng mất ngủ, kéo dài tới tận bây giờ, không chỉ tinh thần mà tâm lý đã bắt đầu xuất hiện vấn đề.


Lần thi này kết quả không tốt, bởi vì trong lúc làm bài bên tai cậu không ngừng vang lên một giọng nói, là giọng nói mà mẹ cậu rất nhiều lần nói tới… nhất định phải làm tốt hơn thằng đó, một điểm cũng không được thấp hơn.


“Khả năng là, sẽ, tạm nghỉ học, sau đó, sẽ đi bệnh viện chữa trị, khám tâm lý, trị liệu. Mẹ tôi nhiều năm như vậy, tinh thần, cũng có chút, vấn đề, bà ngoại tôi sẽ, sẽ mang bà ấy… Cùng khám, khám luôn.”


“Lê Ương, ngày đó, việc đó.” Lư Chung Minh áy náy tội lỗi nhìn cô, giọng điệu muôn phần tự trách: “Thật sự… rất xin lỗi cậu.”


“Không có gì.” Lê Ương lắc đầu, giải thích cho cậu ta: “Chuyện này cũng không phải lỗi của cậu.”


Cô đột nhiên cảm thấy trong lòng có loại khổ sở không thốt lên được.


Cô và Lư Chung Minh là bạn bàn trước bàn sau, cô vừa chuyển tới mới mấy tháng, số lần nói chuyện của cả hai phải nói là đến trên đầu ngón tay, không thân không thiết, vậy mà lại cảm thấy cậu ấy thật khổ sở.


“Hy vọng cậu sau này, mọi việc thuận buồm xuôi giá, tôi tin cậu nhất định có thể thực hiện được ước mơ của mình, trở thành một pháp y xuất sắc thực thụ.” Lê Ương nghiêm túc nhìn cậu, chân thành mạnh mẽ.


Lư Chung Minh nghe vậy thì sửng sốt.


Ước mơ trở thành pháp y, cậu còn chưa từng nói với mẹ cậu lần nào, mẹ cậu hy vọng tương lai con trai sẽ trở thành một nhân viên tài chính lương cao hoặc là làm trong ngành sản xuất máy tính gì đó.


Có lần trong tiết tiếng Anh, tổ bốn người cùng nhau thảo luận bài học, đó cũng là lần đầu tiên dám nói ra nguyện vọng của chính mình, pháp y tiếng Anh là forensic doctor, vì từ này chưa được học, Lê Ương còn cố tình hỏi cậu nghĩa của nó là gì.


“Pháp, pháp y.” Khi đó dù cậu trả lời rất ngắc ngứ khó khăn, nhưng lại nghiêm túc trả lời cô.


Lư Chung Minh không ngờ cô vẫn còn nhớ rõ như thế, cậu cười rộ lên, mạnh mẽ gật đầu: “Được! Nhất định.”


Thấy cô gái nhỏ đã đứng lên, Tần Nhiêu cũng lập tức thoát game đi theo cô ra ngoài, vừa bước khỏi quán vài mét, sau lưng truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Lê Ương quay đầu nhìn.


Là Lư Chung Minh đuổi theo.


Cậu ta vốn có bệnh hô hấp, chạy một xíu thôi mặt đã đỏ hết cả lên, trông cậu ấy lúc này như muốn dùng hết dũng khí cả đời gộp lại vậy: “Lê Ương, tôi còn, còn muốn nói vài câu… Muốn nói với cậu.”


Về sau muốn gặp lại nhau hẳn sẽ rất khó, nếu bây giờ còn không nói thì chẳng biết đợi đến lúc nào nữa.


Cô gái nhỏ bình tĩnh nhìn bạn mình, Lư Chung Minh thấy thế thì mặt đỏ tai hồng, cậu ta vẫn nói lắp, nhưng biểu cảm lúc này lại nghiêm túc cực kỳ.


“Cậu, cậu là người duy nhất trong lớp, duy nhất, chịu nói chuyện với tôi, người khác, họ đều có bạn riêng, sẽ chê tôi, nói tôi ăn nói lề mề… Rất phí thời gian, tốn công, nếu có bài không hiểu, bọn họ đều, đều trực tiếp chép bài của tôi, hoặc tự lấy về xem. Chỉ có cậu, kiên nhẫn nghe tôi nói, nghe tôi… chậm chạp nói chuyện.”


Lần đầu tiên cô nghe cậu nói chuyện, trong ánh mắt đó không hề có chút tia ghét bỏ nào, không hề coi cậu là kẻ lập dị, khác biệt hay thương hại nào.


Cách cô nhìn cậu, không hề khác những người bạn khác nhìn cậu chút nào, đợt hội thao còn tặng kẹo cho cậu nữa.


Những người bạn khác đều gọi cậu là học thần, cậu biết rõ biệt danh này vốn không có ác ý gì chỉ đơn giản xuất phát từ lòng ngưỡng mộ, khâm phục, nhưng vô hình chính điều này lại khiến bọn họ có khoảng cách với nhau. Như những lúc mọi người chơi bóng, bọn họ chưa bao giờ gọi cậu chơi cùng, tất cả đều cho rằng cậu nên về nhà học bài thì hơn.


Lư Chung Minh lấy một cuốn sách từ trong balo ra, tựa đề là “Chim sơn ca và hoa hồng”, bìa ngoài cuốn sách màu xanh biển: “Lúc tan học, tôi thấy cậu rất hay… hay lấy cuốn này từ trên sạp báo xuống xem, tặng, tôi tặng cậu, mong là… Mong là cậu sẽ nhận lấy nó.”


Cậu ta đưa cuốn sách cho Lê Ương, trời thu lá rụng, đường phố lúc này cũng lạnh lẽo đi nhiều, cặp mắt mong chờ vươn chút thấp thỏm của chàng trai lấp lánh như vì sao trên bầu trời.


Lê Ương chưa từng nhận bất cứ món đồ nào từ những người tỏ tình mình, nhưng lần này, cô nhận lấy nó. 


“Cảm ơn cậu.” Cô cười với cậu.


Lư Chung Minh ngơ ngác cười lại, rồi lại vội vã vẫy tay chạy đi mất.


Lê Ương cất cuốn sách vào balo mình, không nói gì nhiều cùng Tần Nhiêu đến trạm xe.


Giao thông công cộng lúc này vào giờ cao điểm, rất khó kiếm chỗ ngồi, phải nói là đất chật người đông, vất vả lắm cô mới tìm được một góc để đứng. Tần Nhiêu đứng trước người cô, một tay vịn thành ghế một tay giữ chặt cột đứng, anh như muốn dùng cả thân mình, bảo bọc lấy cô.


Tần Nhiêu rũ mắt.


Cô gái nhỏ cúi đầu, khẽ mím môi, mặt ủ mày chau, rõ ràng là không hề vui vẻ chút nào. Mấy ngày trước, cô cảm thấy bản thân là người vô tội bị hại, mà lúc này cô lại thấy buồn cho cậu bạn kia.


Trông cô cực kỳ chật vật, khổ sở.


Lê Ương đang não nề nẫu ruột, đột nhiên, không biết từ đâu có món đồ mát lạnh chặn trước môi cô.


Ngón tay Tần Nhiêu hơi đẩy nhẹ, đầu ngón tay vì chạm phải bờ môi ai kia mà có hơi ẩm ướt, cảm giác tê dại như có dòng điện chảy khắp cơ thể, yết hầu anh lăn lên lăn xuống liên tục, trầm giọng: “Mở miệng.”


Mặt cô hơi phiếm hồng, nhưng vẫn theo bản năng nghe lời.


Một viên đường chạy vào khoang miệng, vị bạc hà the lạnh hòa tan nơi đầu lưỡi.


 Cô ngơ ngác nhìn người đối diện.


Cánh tay anh thả lỏng hơn, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, giọng nói nhẹ nhàng ẩn chứa vài phần sủng nịnh, không khác gì đang dỗ trẻ là mấy.


“Ăn viên kẹo, rồi đừng buồn nữa nhé.”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin