RUNG ĐỘNG KHÓ CƯỠNG

Lúc bị chỉ mặt điểm tên, Lê Ương ngẩn cả người, cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì, Hạ Lộ Nùng lo lắng nắm cánh tay cô, nhỏ giọng: “Vụ gì thế nhỉ? Nhìn mặt lão Từ bất ổn lắm ấy.”


Lê Ưỡng nghĩ ngợi một lúc, mơ hồ nói: “Có thể do lần này tớ thi không tốt chăng?” 


Nhưng lạ là nếu chỉ vì thành tích cô đi xuống thì cũng có thể chờ tới lúc tan học lúc nào chả được, thế mà ngay lúc đang trong giờ học lại gọi cô đi như này thì thật khó hiểu.


“Em nhanh lên, đừng để lớp phải chờ em!” Từ Văn Hoa cau mày, không kiên nhẫn thúc giục.


Lê Ương không dám trì hoãn thêm nữa, vứt bút sang một bên rồi phóng ra trước cửa lớp, sau đó tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên.


Giọng giảng bài của giáo viên tiếng Anh trong lớp chợt trở nên mơ hồ, gió bắc từ bốn phương tám hướng ùa tới bao trùm lấy cô, cả người lạnh tới co rúm, cảm giác buồn ngủ lúc nãy lập tức bay biến, đứng trước cục diện trước mắt càng lúc càng thấy khó hiểu, cũng có hơi sợ hãi.


“Cô Từ, có chuyện gì sao ạ?”


“Em cùng cô tới văn phòng một lúc.” Từ Văn Hoa nói xong rồi đi trước dẫn đường, bà quay đi để lại cái bóng thon gầy giỏi giang, đôi giày cao gót màu đen khẽ nện trên hành lang.


Lê Ương nheo mắt đi theo sau cô giáo.


Có thể nói, văn phòng chính là nơi giải quyết rất nhiều chuyện, cô còn chưa kịp nghĩ thêm gì đã tới trước cửa, cánh cửa văn phòng vừa được đẩy ra liền nhìn thấy bàn trà nghi ngút và chiếc sô pha bị lún xuống.


Người ngồi trên sô pha là một người phụ nữ.


Người này gần 40 tuổi, cổ áo lông màu trắng cao cấp, khoác bên ngoài bộ áo lông dê màu nâu nhạt, dù đã trang điểm nhưng cũng không thể che mờ được dấu vết năm tháng, đôi mắt hơi sâu tỏ vẻ cực kỳ mệt mỏi.


Lê Ương vừa bước vào, bà ta lập tức ném thẳng ly nước còn hơi ấm trên bàn trà, tiếng rơi của ly giấy vang lên, bà ta nhìn chằm chằm Lê Ương, tỉ mỉ xem thường đánh giá cô gái nhỏ.


Lê Ương không quen người phụ nữ này.


Sau khi xem xét từ đầu tới chân, bà ta mở miệng oán trách: “Đúng là lớn lên xinh đẹp, chả trách con trai tôi bị hớp hồn tới mức không còn tâm trí học hành.”


Đột nhiên bị hắt nước bẩn, Lê Ương hốt hoảng trở tay không kịp, cô sửng sốt vài giây rồi phản bác nói: “Em không có!”


Người phụ nữ cười lạnh: “Nếu không phải cô, con trai tôi sẽ thi rớt tận mười lăm hạng sao? Tôi đã đọc nhật ký của nó rồi, ngày nào nó cũng đều nhắc về cô, có phải cô hay nhờ nó giải toán đúng không? Có phải hôm diễn ra đại hội thể thao, cô đã cho nó một viên kẹo đúng chứ? Ha, cái viên kẹo đó nó còn để tới giờ không dám ăn, đã vậy còn cất kỹ càng trong ngăn kéo nữa đó!!!”


Bà ta càng nói càng oán giận, sau đó mạnh tay ném một cuốn sổ đen lên bàn trà, mạnh đến nỗi khiến ly nước kế bên khẽ rung, bắn vài giọt nước trà ra bàn.


Mở sổ nhật ký ra, mỗi một trang, Lê Ương đều nhìn thấy tên mình được nhắc đến.


Ở sô pha đối diện, Từ Văn Hoa mở miệng nói: “Lần thi này, thành tích em Lư Chung Minh đúng là trượt đến lợi hại, hôm qua tôi và mấy thầy cô khác chấm thi cũng rất bất ngờ khi thấy em ấy làm sai nhiều bài như thế.”


“Còn em, Lê Ương.” Từ Văn Hoa nhìn về phía Lê Ương đang đứng, cô bắt đầu mở miệng giáo huấn: “Lần này em thi cũng cực kỳ không tốt, sáng nay các thầy cô còn thảo luận về các em, cũng cố thử suy đoán rốt cuộc vì sao. Mọi người cũng đã từng trải qua độ tuổi như em, càng hiểu độ tuổi dậy thì là khoảng thời gian dễ rơi vào cảm giác mến mộ một ai đó, chuyện này quả thật không có gì to tát, nhưng thầy cô vẫn mong các em phải hiểu rõ nặng nhẹ ra sao.”


“Đại học chỉ thi một lần, cô tin các em chắc chắn muốn bản thân đậu vào trường tốt nhất, càng không phụ năm tháng khổ học khổ đọc. Cô định lát nữa đổi chỗ em và Lư Chung Minh, em và Trương Nhã bên tổ một đổi với nhau. Sau này hai đứa ít tiếp xúc lại, nếu môn toán có khó khăn gì thì có thể tới văn phòng nhờ thầy cô giúp đỡ, em đừng làm phiền Lư Chung Minh nữa.”


Người phụ nữ kia nghe Từ Văn Hoa nói xong, bà ta rất vừa lòng với các xử lý này của giáo viên chủ nhiệm, tức giận cũng tiên tán chút.


Bà ta cầm chén trà hớp một ngụm, hòa hoãn chút rồi lấy giọng trưởng bối dạy dỗ Lê Ương: “Cũng hiếm khi dì mới tới trường học, thôi thì nhiều lời với con vài câu. Con gái lớn lên xinh xắn như con rất nhiều, tuổi trẻ xinh đẹp cũng dễ hút ánh mắt của nhiều người khác giới, đồng nghĩa với việc đó là biết bao dụ hoặc và bẫy rập, hơi không chú ý thôi đã có thể khiến người ta lầm đường lạc lối rồi.”


“Cô có người bạn, con gái cô ấy lớn lên cũng rất xinh đẹp, thành tích cũng cực tốt, vốn dĩ muốn thi 985 điểm cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng cũng vì yêu sớm, đến một trường cũng không đậu. Mà bạn nam kia vốn đâu có khả năng đậu B Đại, cuối cùng thi rớt rồi phải học lại thêm một năm, con nói xem có phải rất đáng tiếc không.”


Lời bà ta nói nghe như thể là vì nghĩ cho Lê Ương, nhưng căn bản chuyện gì cũng không thèm hỏi cho rõ ràng đã kết luận cô vì tâm lý dao động, không chịu học hành nên thành tích mới không tốt.


Thậm chí còn lấy nguyên nhân Lư Chung Minh thi rớt đổ hết lên đầu cô, còn nói vì cô mà cậu ta lơ là chuyện học hành.


Cực kỳ không công bằng, cũng cực kỳ vũ nhục người khác.


“Được rồi, chuyện này cứ giải quyết như vậy đi, em về lớp dọn dẹp sách vở một chút, đến tiết tự học tối rồi hẵng đổi chỗ với nhau.” Từ Văn Hoa dứt khoát nói.


Rồi sau đó nhìn về phía người phụ nữ kia: “Mẹ Lư cũng cứ yên tâm đi, những kỳ sau tôi sẽ chú ý đến em ấy nhiều hơn, có chuyện gì sẽ lập tức báo cho chị, nền tảng em ấy tốt, lần này cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Miễn là…”


“Cô Từ.” Lê Ương im lặng từ nãy tới giờ, lúc này lại chen ngang lời cô đang nói, ánh mắt mạnh mẽ kiên định không sợ nhìn thẳng vào đôi mắt hơi kinh ngạc kia.


“Em không đồng ý đổi chỗ ngồi. Hoặc nếu muốn đổi, thì người đổi cũng không phải em.”


“Lần này em thi không tốt, là bởi vì trước đó cơ thể mệt mỏi dẫn đến bị cảm, còn Lư Chung Minh vì sao thi không tốt, em không rõ, mà chuyện đó càng không liên quan gì đến em.”


“Việc em tìm cậu ấy hỏi bài, chẳng qua vì bọn em là bạn học ngồi trước ngồi sau, cũng tiện hỏi bài hơn. Nhưng từ lúc khai giảng đến giờ, số lần hỏi cũng chưa hề quá năm lần, em đơn giản chỉ coi cậu ấy là bạn học bình thường mà thôi.”


Gió bắc ngoài cửa sổ càng lúc càng mạnh, chiếc lá cuối cùng trên nhánh cây khô cũng bị thổi xuống, cũng không biết cuối cùng số phận của chiếc lá ấy sẽ đi về đâu.


Thiếu nữ đứng thẳng người, ánh dương lấp ló sau đầu, giọng không hề lớn, vẫn nhẹ nhàng không nửa kiêu ngạo hay siểm nịnh nào, kiên định nhìn người phụ nữ kia.


“Thưa cô, diện mạo là trời sinh, con cũng không thể quyết định được, lại càng không thể là lý do để cô công kích con như thế. Con không biết Lư Chung Minh nghĩ gì nhưng con đối với cậu ấy không hề có chút suy nghĩ riêng nào. Nếu cô không yên tâm, cô có thể yêu cầu giáo viên chủ nhiệm lớp đổi chỗ cậu ấy. Còn nếu vẫn không yên tâm nữa, thì dứt khoát đổi lớp cho cậu ấy luôn cũng được, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến con, con càng không nên chịu liên lụy vì cậu ấy.”


Người phụ nữ kia nghe vậy thì chỉ thẳng vào cô, tức đến run người: “Đây, đây là thái độ gì cơ chứ?!”


Từ Văn Hoa nghe thế cũng đâm ra bất mãn.


Lư Chung Minh là học sinh bà coi trọng nhất, là một tay bà lo lắng từ năm nhất đến giờ, sao lại có thể để một mầm giống Trạng Nguyên ấy cho giáo viên khác được. 


“Nếu em không phối hợp, cô chỉ có thể nói chuyện với người nhà em chuyện này.” Từ Văn Hoa lấy di động ra, lướt đến dãy số của Lê Sam rồi nhấn gọi.


Gọi hai lần đều không có người nhận.


“Em nhập số của ba em vào đi, để cô nói chuyện với ba em.” Từ Văn Hoa đưa điện thoại qua cho Lê Ương.


Lê Ương nhìn điện thoại trước mặt, mười ngón tay vẫn rũ bên hông, không hề di chuyển.


Mà việc này trong mắt Từ Văn Hoa không khác gì công khai thái độ, làm cho bà ta mất hết mặt mũi trước mặt người nhà học sinh.


“Lê Ương!” Từ Văn Hoa đen mặt nghiêm khắc quở mắng: “Nếu em còn tiếp tục không chịu nghe lời như vậy, tôi cũng không thể dạy dỗ gì cho em nữa, nếu vẫn còn cứng đầu tôi sẽ lập tức đuổi em ra khỏi lớp.”


Lê Ương cuối đầu nhìn xuống dưới, như thể niềm kiêu hãnh của bản thân bị thứ gì đánh nát.

-

Lớp 12/1 trong tiết tự học buổi tối.


Vì nhà thầy Vật Lý xảy ra chút chuyện gấp, nên thầy để lại lớp cho ủy viên kỷ luật, đồng thời còn phát thêm hai đề kiểm tra lại, dặn dò làm xong thì nộp lại rồi mới được về.


Tần Nhiêu là người đầu tiên trong lớp làm xong, anh úp bài để ở mép bàn rồi mở điện thoại chơi game, Trần Việt Dương thấy vậy cũng vội vàng mượn bài chép lấy chép để, trở thành người thứ hai làm xong.


Nhìn cả lớp còn cúi đầu làm bài, thấy ai cũng cau mày ngồi giải đề, cậu ta thong dong tiêu sái dạo một vòng xuống căn tin mua ba lon nước, rồi lắc lư quay lại lớp học.


“Hot, anh Nhiêu.” Cậu ta thành tâm báo đáp, mở sẵn lon Coca rồi đặt trên bàn Tần Nhiêu, rồi cong người kể chuyện cho Trác Tuấn vẫn còn chăm chỉ làm đề: “Tớ mới đi ngang văn phòng giáo viên, nghe thấy hình như hoa khôi trường mình đang yêu sớm với học bá cùng lớp, giờ mẹ của bạn nam kia lên tới tận trường kiếm luôn.”


Trước khi Lê Ương chuyển đến, hoa khôi trường chỉ có duy nhất một mình Hạ Lộ Nùng, vậy nên Trác Tuấn mặc định hoa khôi này là cô, cậu ta dừng bút, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Gì? Hạ Lộ Nùng cá tính thế mà lại đi thích một con mọt sách á hả?”


“Không phải Hạ Lộ Nùng, là học sinh mới chuyển đến, Lê Ương.” Trần Việt Dương nói xong thì đăng nhập vào game, muốn chơi chung với Tần Nhiêu.


Trác Tuấn vẫn không tin, tiếp tục nói: “Lê Ương nhìn ngoan ngoãn cực, trông không giống kiểu sẽ là người yêu sớm.” miệng còn chưa kịp khép, ghế bên cạnh vang lên tiếng “kẽo kẹt” thật to.


Ngẩng đầu, chỗ ngồi của Tần Nhiêu trống không.

-

Môi Lê Ương trắng bệch như cắt, gương mặt tái nhợt, mí mắt giật giật, mặc dù trông như đã dùng rất nhiều sức nhưng cuối cùng vẫn chỉ phát ra một chút âm thanh bé xíu, lại có phần hơi khó khăn.


“Em… không có ba.”


Từ Văn Hoa không ngờ bản thân sẽ nghe thấy một câu như này.


Người phụ nữ kia nghe vậy thì nhướng mày, trào phúng “À” một tiếng, vì bà ta mang giày cao gót nên cao hơn Lê Ương một chút, lúc này bà ta liền tỏ vẻ cao cao tại thượng nhìn cô: “Ra là mẹ thì vô tâm, lại không có cha, chả trách lớn lên trở thành người không có giáo dưỡng như vậy.”


Nháy mắt Lê Ương nhớ lại bản thân khi còn nhỏ.


Cô khi đó bị cô lập, bị xa lánh, bị rất nhiều bạn bè đồng trang lứa tàn nhẫn chỉ chỉ trỏ trỏ, chỉ vì cô từ khi sinh ra đã không có cha.


Đây là lỗi của cô, từ khi sinh ra đã mang tội trong mình rồi.


Lê Ương nhắm mắt, cố gắng xua đuổi những hình ảnh đó đi, sau đó cô ngẩng đầu, ánh mắt mạnh mẽ nhìn người phụ nữ kia, cô còn hơi nâng cằm lên.


Giọng nói bình tĩnh hơn rất nhiều.


“Thưa dì, vậy hẳn là dì có người dạy dỗ, vậy cho hỏi giáo dưỡng của dì đâu, sao một chút cháu đều không có cảm nhận được vậy ạ?”


Bà ta không ngờ cô nhóc nhỏ lại dám vô lễ với mình như thế, tức đến mức muốn hộc máu, bà ta đi nhanh về phía Lê Ương định tát cô một cái.


Bàn tay còn chưa kịp đáp trên mặt Lê Ương, cổ tay đã bị ai đó nắm chặt, sức lực giữ mạnh tới mức bây giờ muốn tiến muốn lùi cũng khó khăn, cổ tay bị siết cực kỳ đau đớn.


“Bà thử động vào cô ấy một cái thử xem?”


Người phụ nữ kinh ngạc trợn mắt, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của thiếu niên, đồng tử đen như mực, ánh mắt sắc bén hung ác, từng ngón tay thon dài nắm chặt cổ tay bà ta, vì dùng sức mà phía dưới mu bàn tay hằn đầy gân xanh.


Liếc mắt một cái đã biết đáng sợ, biết hẳn là nhân vật không dễ chọc.


Dù sao Lê Ương vẫn là con gái, bà ta còn có thể cứng rắn lên mặt, nhưng bây giờ trước mắt là Tần Nhiêu, chút khí thế kiêu ngạo ban nãy bị đè ép không còn một mảnh, thay vào đó là sự sợ hãi, vẻ mặt cũng tái nhợt.


“Cậu, cậu muốn làm gì? Đừng quên nơi này là trường học!”


Tần Nhiêu châm chọc mà tặc lưỡi: “Mẹ nó, bà cũng còn biết đây là trường học à?”


Anh ném mạnh tay bà ta, vì đứng không vững nên lập tức bị ngã nhào ra đất, Từ Văn Hoa thấy vậy thì vội đi đỡ bà ta dậy. Lê Ương còn chưa kịp hiểu hết câu chuyện đã bị Tần Nhiêu kéo ra ngoài.


Tiết tự học buổi tối còn chưa tan, dọc hành lang, lớp học nào cũng đóng kín cửa, chút ánh sáng bên trong cũng bị lớp màn che kín không kẽ hở.

Một vòng ánh trăng treo ở cành lá điêu tàn chạc cây thượng, cũng không quá lượng.

Ánh trăng nằm lăn lóc trên nhánh cây khô, cũng không sáng lắm.


Nhiệt độ buổi tối càng lúc càng thấp, gió thổi nhẹ qua thôi đã cảm thấy vô cùng lạnh, một bên tay bị anh nắm rất chặt, từ đầu tới cuối vẫn không buông.


Mà cô như thể cũng quên mất chuyện phải buông ra.


Đến khi cả hai tới trước cổng trường.


Chuông thông báo tiết tự học đã kết thúc vang lên, cổng trường điện màu bạc chậm rãi mở ra, bác bảo vệ ló đầu ra nhìn bọn họ khó hiểu.


Lê Ương lúc này mới như người tỉnh lại từ cõi mộng, tay cô khẽ giật giật Tần Nhiêu mới chịu buông tay. 


Cô nhìn chàng thiếu niên trước mắt, anh ấy mím môi, sát khí nơi khóe mắt vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, cả người toát lên vẻ lạnh lùng khó gần. Nhưng lạ là, cô không hề thấy sợ. 


“Lúc nãy, cảm ơn anh.”


Cũng không biết câu này cô nói mấy lần rồi nữa, cô mím môi: “Tôi mời anh uống trà sữa nhé.”


Tần Nhiêu nhìn cô: “Được.”


Lê Ương là người đầu tiên ra khỏi cổng trường, đường phố lúc này vẫn chưa đông, rất nhanh cô đã mua xong hai ly trà sữa, đưa cho Tần Nhiêu một ly, ly còn lại giữ trên tay không uống.


Hai người họ men theo đường cũ đón xe buýt, Tần Nhiêu vẫn sóng vai bên cạnh cô, anh không hề lên tiếng, ăn ý cùng cô giữ vững khoảng không lặng yên này.


Xe vừa đến trạm, cô liền xuống xe, anh cũng xuống theo cô, từ đầu tới cuối đưa cô đến trước cửa tiểu khu.


Lê Ương biết anh muốn đưa cô về, trong lòng cực kỳ cảm kích, còn nở nụ cười với anh: “Tôi không sao đâu, cũng về đến nhà rồi, anh mau về nhà đi.”


Khắp khu phố đã lên đèn, nụ cười của cô gái nhỏ vẫn rạng rỡ như cũ, trên đôi gò má mềm mại hằn vết lúm đồng tiền nhỏ. 



Đáy lòng Tần Nhiêu như bị ai nhéo, anh nhìn cô vào tiểu khu, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa anh mới vẫy tay đón taxi.


Cặp sách Lê Ương vẫn chưa mang về, muốn làm bài tập cũng không được, cô cảm thấy tinh thần mình lúc này cực kỳ bất ổn, không muốn làm gì cả, trực tiếp cởi đồ rồi leo lên giường nằm.


Đèn vẫn không bật, cả căn phòng chìm trong màn đêm đen tối yên tĩnh, cô nhắm mắt một lúc lại mở tròn mắt.


Rõ ràng là gần đây cô ngủ không đủ giấc, phải nói là cực kỳ mệt, nhưng không hiểu vì sao mãi vẫn không thể ngủ được. Điện thoại di động vang lên, nó cũng rầu rĩ rung trong túi áo khoác của cô.


Cô không biết người gọi là ai, càng không định sẽ nhận cuộc gọi này, không ngờ người kia lại rất kiên trì, gọi một lần không được thì lập tức gọi lại, lần thứ hai, lần thứ ba, Lê Ương rốt cuộc cũng chào thua.


Cô mở điện thoại, tên ghi chú trên màn hình, là Tần Nhiêu.


“Có chuyện gì sao?” Cô hỏi.


“Em đang làm gì?” Thiếu niên bên kia hỏi lại.


“Ngủ.” Cô thành thật trả lời.


Như thể là điều gì khó nói, anh lại hỏi: “Có thể xuống đây chút không?”


Lê Ương không hiểu lắm, chỉ “Ừm” nhẹ, nghe thấy giọng khàn khàn dễ nghe của anh hòa cùng tiếng gió hú trong đêm.


“Không phải lúc trước từng nói là muốn lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc sao, đúng lúc hôm nay tôi cũng muốn đi ngắm, có thể, cùng tôi đi ngắm chứ.”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin