RUNG ĐỘNG KHÓ CƯỠNG

Sau đó các hoạt động của hội thao đều kết thúc trong buổi sáng, buổi chiều mọi người vẫn phải đi học bình thường, nhưng buổi tối thì không cần tiết tự học nữa, đúng 5 giờ là tan học.


Lê Ương và Hạ Lộ Nùng sóng vai đến khu ăn uống phía sau trường, cùng nhau ăn phần lẩu Oden rồi mới về nhà.


Mở cửa, căn phòng vẫn một màu tối om, im ắng.


Cô và Lê Sam trông không hề giống là một cặp mẹ con chút nào, bà mang cô tới đây, cho cô nơi ở, định kỳ mỗi tháng đều gửi tiền chi tiêu, hoàn thành đầy đủ những nghĩa vụ mà pháp luật yêu cầu.


Lê Ương bật công tắc đèn rồi thay dép lê vào phòng ngủ, bắt đầu lấy bài tập ra làm.


Bởi vì hôm nay chỉ nghỉ có một buổi nên bài tập cũng không nhiều lắm, làm đến 9 giờ là hoàn thành, Lê Ương dọn dẹp rồi đi tắm rửa, 


Điện thoại trên bàn khẽ rung, thông báo có tin nhắn mới từ WeChat.


Lê Ương tắt máy sấy, vươn tay mở điện thoại.


Tần Nhiêu: Sao ảnh đại diện trên WeChat của em lại là Doraemon thế?


Câu hỏi này Lê Ương nghe người khác hỏi cũng rất nhiều lần rồi, thời giờ đa số các cô gái 17 18 tuổi đều thích để ảnh đại diện là những chú mèo hay thỏ nhỏ, Doraemon đã là một bộ phim hoạt hình cũ nhiều năm trước rồi.


Nhưng tối muộn thế này mà lại nhắn tin WeChat chỉ để hỏi một câu như thế, cô vẫn cảm thấy có hơi khó hiểu.


Lê Ương: Vì lúc nhỏ tôi muốn nó bên cạnh, giúp tôi thực hiện nguyện vọng của mình.


Cô trả lời. 


Lúc trước mọi người cũng có hỏi cô thế này, nhưng hỏi rồi thôi, dẫu sao việc có một chú Doraemon bầu bạn cũng là điều rất nhiều đứa trẻ mơ ước.


Nhưng Tần Nhiêu là người đầu tiên không mặc kệ chủ đề này, anh tiếp tục hỏi: Vậy em có nguyện vọng gì không?


Lúc nhỏ, mong muốn lớn nhất của Lê Ương là mình sẽ có cả cha lẫn mẹ như bao bạn nhỏ khác, lớn hơn chút nữa, cô đã không còn nghĩ tới nữa rồi.


Lê Ương: Tôi mong mình sẽ đậu đại học.


Tần Nhiêu: Vậy giờ có ước vọng nào em muốn thực hiện trong thời gian sắp tới không?


Lê Ương nghiêm túc suy nghĩ một lát, cô cúi đầu, nhanh tay gõ xuống bàn phím trên điện thoại: Tôi muốn lên núi ngắm mặt trời mọc một lần.


Ngày xưa cậu của cô có hứa điều này với cô, chờ khi nào cô thi cấp ba xong sẽ đưa cô lên núi dã ngoại, ngắm mặt trời mọc, thế nhưng thế sự vạn nhất lại không thể thực hiện nguyện vọng này.


Tần Nhiêu: Được.


Lê Ương không rõ chữ “Được” này của anh là có ý gì, cô còn nghĩ có lẽ đây là dấu hiệu kết thúc câu chuyện rồi, nhưng bên kia lại liên tục hiện dòng chữ: Đối phương đang nhập tin nhắn.


Vài sau cũng không thấy có gì.


Rồi hàng chữ kia lại xuất hiện, vẫn như cũ thoắt ẩn thoắt hiện.


Lê Ương: “?”


Lê Ương cầm sách lên định tiếp tục đọc, người bên kia mới chậm rãi nhắn tin tới: Đại hội thể thao hôm nay có rất nhiều bạn nữ đưa nước cho Lương Gia Chú đấy, em có thấy không?


Lê Ương thật thà trả lời: Có thấy.


Lần này tốc độ trả lời của anh nhanh hơn trước: Vậy em thấy như thế nào?


Lê Ương nghe hỏi như vậy thì có hơi mơ hồ, cô còn có thể thấy thế nào chứ, chuyện này có liên quan quái gì đến cô đâu.


Cô tiếp tục nói thật lòng mình: Cũng không có suy nghĩ gì.


Tần Nhiêu: Ừm, vậy được, cứ tiếp tục phát huy.


Lê Ương chớp mắt khó hiểu, gửi một dấu chấm hỏi cho đối phương.


Lát sau, Tần Nhiêu vẫn không trả lời lại dấu chấm hỏi đó của cô, anh chỉ nhắn một câu khác: Làm bài tập xong thì ngủ sớm chút, thức khuya không tốt đâu.


Và sau đó điện thoại hoàn toàn yên tĩnh, không còn thông báo nào nữa.


Lê Ương suy nghĩ một lúc cũng không hiểu ý tứ của anh là gì, đành dứt khoát tắt nguồn, tập trung đọc sách.


Đại hội thể thao vừa qua chưa bao lâu thì nhiệt độ cũng giảm xuống không ít, mới đầu thu mà ngỡ mùa đông đã đến, cây cối bên ngoài cửa sổ bị gió thổi lá rơi xào xạc, có lẽ không lâu chúng sẽ trở thành những thân cây trụi lủi.


Nhiệt độ giảm xuống, đi kèm là kỳ thi giữa kỳ của Huệ Đức.


Trường Huệ Đức vốn là trường tư thục, vậy nên dù là các kỳ thi quan trọng như giữa kỳ cũng không cần giống đề với các trường công lập khác, trường tự cho giáo viên ra đề, như vậy độ khó tăng lên mới có thể đánh giá chính xác được. Hơn nữa, thành tích của kỳ thi này chính là cơ sở cho việc chia lớp vào năm sau đó, Lê Ương không dám lơ là nửa khắc, đêm nào cô cũng miệt mài học tới rạng sáng.


Nhưng nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, đêm trước ngày thi trong lúc cô đang tắm, nước vòi sen đột nhiên chuyển lạnh, lạnh đến mức khiến cô rùng mình.


Cô thử cố gắng tắt mở lại vòi rất nhiều lần nhưng vẫn không có tác dụng, cô cũng không biết sửa như thế nào, đành kiếm thêm chiếc áo khác mặc thêm rồi đun nước xả nốt bọt còn sót trên đầu.


Nhiệt độ ban đêm càng lúc càng xuống thấp, nửa đêm cô bị sốt, khó chịu nằm lăn lộn mãi, đến khi khó chịu tới mức không thể cố được nửa cô mới ráng tỉnh dậy bò tìm thuốc hạ sốt, uống xong lại mệt mỏi ngủ thiếp đi mất


Sáng hôm sau cô bị đồng hồ báo thức kêu dậy, Lê Ương mệt đến mức mở mắt không nổi, ngày thường còn có thể xin nghỉ nhưnghôm nay là thi giữa kỳ đầu tiên, cô chỉ đành cố vỗ vỗ lên mặt vài cái lấy tinh thần rồi gian nan thay đồ tới trường.


Phòng thi được sắp xếp lại, Hạ Lộ Nùng và cô không cùng phòng thi, còn đang định mang đề tới hỏi bài, Hạ Lộ Nùng vừa thấy sắc mặt cô liền khiếp sợ.


“Mặt cậu đỏ như vậy là vì sốt rồi à?” Hạ Lộ Nùng lo lắng hỏi bạn mình, cô lấy tay sờ đầu Lê Ương: “Ôi móa, nóng lắm đó.”


“Không sao đâu, tớ có uống thuốc hạ sốt rồi.” Lê Ương đúng là còn bị cảm nhẹ, giọng cũng khàn hẳn đi: “Bài nào, tớ xem thử.”


Dù đang mệt như thế Lê Ương vẫn tận tâm chỉ từng lỗi sai cho bạn thân, Hạ Lộ Nùng tỏ vẻ lo lắng: “Cậu mệt vậy còn thi cử được không đấy?”


“Chắc là được.” Khuôn mặt Lê Ương đỏ rực như trái hồng chín, cô cười trấn an: “Cậu nhớ làm bài cho tốt, đừng lo cho tớ quá.”


Tiếng chuông thông báo chuẩn bị thi vang lên, giáo viên giám thị ôm phong thư đựng bài thi bước vào lớp, tất cả mọi người ai nấy đều tự giác mang hết cặp sách cùng mấy giấy tờ đề cương không liên quan để trong ngăn tủ ngoài hành lang.


Lê Ương ra trước cửa lớp tranh thủ uống thêm viên thuốc cảm và thuốc hạ sốt, đầu óc cô lúc này đã cực kỳ choáng váng, bài thi vừa phát ra, nhìn thấy mớ chữ rậm rạp nhảy múa trước mắt, cơn đau càng dữ dội.


Bài thi Toán buổi chiều diễn ra cũng tàn không khác buổi sáng là mấy, cơ thể không thoải mái, tư duy như bị cái gì đó chặn lại, đầu óc phản ứng cũng chậm hơn ngày thường nhiều.


Lê Ương biết hai môn này của mình tạch chắc rồi, cũng may buổi tối cô cố trùm chăn cho cơ thể tiết mồ hôi, ngày hôm sau cơn sốt cũng vơi đi nhiều, dù vẫn còn chút sốt, nhưng tinh thần cũng tốt hơn nhiều rồi.


Lê Ương đại khái cũng đoán được điểm trong kỳ thi lần này của mình, tổng điểm ngữ văn chắc chắn không tốt, nhưng điểm tiếng Anh có lẽ vẫn ổn.


Thứ hai hôm sau đi học, bảng thành tích được dán trực tiếp ngay phía cuối lớp học, mọi thứ cực kỳ đầy đủ, không chỉ có điểm tổng hay xếp hạng thành tích mà còn có cả xếp hạng thành tích từng môn một. Lê Ương xem lướt qua, quả thật điểm số không khác dự đoán của cô là mấy.


Tổng điểm môn Văn và Tiếng Anh không tệ lắm, nhưng vốn dĩ môn Toán cô đã không tốt còn thêm môn tủ là Văn không cao nên tổng điểm các môn bị kéo xuống rất nhiều. Dù sao cũng là trường trọng điểm, còn học lớp chọn nữa, mỗi một điểm đối với họ là cực kỳ quan trọng.


Thành tích lần này của Lê Ương hạng 31 trong lớp, trước đây kỳ thi tháng nào cô cũng đều nằm trong top 10, nhưng lần này xảy ra chút chuyện riêng, dẫu sao cô cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi nên lúc này dù bảng điểm có tệ cỡ nào cô vẫn cố gắng bình tĩnh chấp nhận.


“Hả? Hạng nhất không phải là Lư Chung Minh à?!”


“Thật, không ngờ chiến thần cũng có ngày rớt đài?”


“Không ngờ lần này cậu ta lại rớt xuống hạng 15, còn có môn toán không phải là môn giỏi nhất à, lúc nào thi hay kiểm tra cũng được điểm tối đa, sao lần này chỉ được có 100 điểm thế nhỉ?”


“Chẳng lẽ hôm thi cơ thể học thần không thoải mái?”


Tất cả Lê Ương đều nghe thấy, cô cũng có chút không tin được, lại ngẩng đầu nhìn bảng thành tích, quả là không khác mấy lời các bạn học khác nói.


Lư Chung Minh rớt hạng, không biết rốt cuộc là vì chuyện gì.


Hạ Lộ Nùng đến lớp trễ, vừa tới nơi cô đã chào hỏi Lê Ương, vừa buông cặp sách đã chạy tới bảng thành tích xem thử, thành tích bây giờ so với kỳ thi tháng lần trước không khác biệt mấy, vẫn duy trì hạng 40. 


Bản thân cô là học sinh nghệ thuật, điểm chác như vậy đối với cô là đủ rồi, quay lại chỗ ngồi, cô còn định an ủi Lê Ương, còn cẩn thận liếc nhìn sắc mặt bạn rồi cố gắng tìm từ.


Nhưng không ngờ Lê Ương lại quay đầu nhìn cô cười: “Tớ không sao.”


Ánh mắt thành thật trong sáng của thiếu nữ, không hề có chút nét nói dối nào.


Hạ Lộ Nùng nhẹ nhàng thở ra: “Lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi, không tính không tính, cuối kỳ thi tốt là được.”


“Ừm.” Lê Ương cười gật đầu.


“Đúng rồi Ương Ương.” Hạ Lộ Nùng tò mò ngồi sát lại với cô: “Không phải là cậu với Lư Chung Minh thi cùng phòng à, có phải hôm thi cơ thể cậu ta cũng không thoải mái không?”


Cũng không thể trách cô nàng nhiều chuyện được, từ lúc mới nhập học tới nay không lần nào là Lư Chung Minh không lấy hạng nhất cả, hơn nữa có đợt còn cao hơn hạng nhì hơn hai mươi mấy điểm, cực kỳ trâu bò, nói thật thì trong lòng mọi người có ai không coi cậu ta là học thần cơ chứ.


Đời có hai kiểu, thiên tài thì lười biếng, người siêng năng thì năng lực lại tầm thường, nhưng cậu ta lại thuộc cả hai loại đó, vừa có thiên phú mà cũng rất chăm chỉ, ngày nào cũng là người tới lớp đầu tiên, vậy nên hạng nhất dù thế nào cũng nên để cậu ta ngồi. 


“Tớ cũng không chắc lắm.” Lê Ương lắc đầu.


Sáng nay, thầy cô đều dành hết tiết để giải đề thi vừa qua, chủ nhân của chỗ ngồi trước mặt Lê Ương từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy đâu, mãi đến khi chuông hết tiết cuối cùng của buổi sáng vang lên, Lư Chung Minh không hề xuất hiện.


Thấy thế, cả lớp đều cho rằng hẳn là đại thần ngã bệnh rồi, nên thành tích không tốt cũng hợp lý.


Tiết đầu buổi chiều là môn tiếng Anh, vẫn tiếp tục giải đề thi như cũ, cửa sổ phòng học đóng chặt, không khí bên trong càng lúc càng ngột ngạt, cộng thêm chất giọng đều đều giảng bài của giáo viên khiến cả lớp rơi vào trạng thái buồn ngủ đến cực điểm.


Ngáp hết đợt này đến đợt khác, hết người này lây cho người kia.


Mặc kệ đám học sinh sắp gục xuống bàn, nét mặt giáo viên tiếng Anh vẫn bình tĩnh như cũ, như thể chẳng chuyện gì có thể ảnh hưởng đến ta vậy: “Ý chính nằm trong đoạn này, vậy nên ta sẽ chọn đáp án C, rồi chúng ta qua câu tiếp theo.”


“Phần A xong rồi, giờ đến phần B đấy, không phải hai phần này cậu đều dính lỗi à, ráng nghe chút đi.” Lê Ương nhỏ giọng nhắc nhở cô bạn Hạ Lộ Nùng bên cạnh đang ngủ gà ngủ gật. 


“Không được đâu Ương Ương, thật sự tớ rất muốn ngủ, hay là cậu nhéo tớ một cái cho tớ tỉnh đi.”


Cô vươn tay mình qua chỗ Lê Ương: “ Cậu nhất định không được mềm lòng đâu đấy, phải nhéo mạnh vào.”


Lê Ương trước nay chẳng véo ai, càng không nỡ xuống tay, cánh cửa lớp học đột nhiên bị đẩy mạnh ra, gió lạnh từ bên ngoài tràn vào như nước vỡ đê, đập thẳng vào mặt mấy thanh niên đang mơ màng ngủ, ai nấy chợt cảm thấy rét run cả người, cả lớp đồng loạt nhìn ra cửa lớp.


Nhìn thấy người nọ là giáo viên chủ nhiệm lớp mình, cả lớp như bật dây cót ngồi thẳng người, ra vẻ như bản thân rất nghiêm túc nghe giảng.


Từ Văn Hoa đứng trước cửa lớp học, vì làm phiền giáo viên tiếng Anh đang dạy học nên cô có chút ngại, nở nụ cười xin lỗi: “Ngại quá thầy Trần, làm phiền chút ạ.”


Sau đó cô nhìn quét ngang lớp học một vòng, rồi dừng mắt trên người Lê Ương, nụ cười chợt tắt ngúm, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng hơn nãy rất nhiều.


“Lê Ương, em ra đây một chút.”

___________________________________________________

Truyện sẽ được update chương mới vào thứ 3 hàng tuần. Cảm ơn các bạn đã đón đọc.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin