NGẮM BẮN HỒ ĐIỆP

Edit : Hà Thu 


Hai túi nước, truyền gần bốn tiếng đồng hồ, Sầm Căng cũng đi cùng Lý Vụ cả buổi sáng.


Bi vì s dụng Dexamethasone có thể hạ sốt nhanh, nên gần trưa, Sầm Căng gọi y tá đến kiểm tra, nhiệt độ cơ thể của Lý Vụ đã tr lại bình thường.


Sầm Căng th phào nhẹ nhõm, nhét máy tính xách tay vào túi, hỏi cậu buổi sáng đã ăn gì chưa.


Lý Vụ định lắc đầu, sau đó lập tc dng lại, đổi thành gật đầu.


Sầm Căng liếc cậu, vẻ mặt hiểu rõ: "Rốt cuộc là đã ăn chưa?"


"Chưa." Lần này cậu thành thật thẳng thắn.


Sầm Căng nói: "Tôi xuống lầu mua chút đồ ăn cho cậu, cậu ch tôi đây, đng quên xem bình truyền dịch, sắp hết rồi."


Lý Vụ gật đầu: "Được."


Sầm Căng đng dậy ri đi.


Vóc dáng người phụ n mảnh khảnh yểu điệu, động tác nhanh như gió. Lý Vụ nhìn theo ti khi cô rẽ ra khỏi ca thủy tinh, mi nhếch khóe môi. Ai ng cô đột nhiên quay mặt lại, quét mắt nhìn cậu.


Lý Vụ ri mắt cc nhanh, một hồi lâu sau mi nhìn thẳng về phía trước. Gi phút này, trong hành lang đông như trẩy hội, làm gì còn thấy bóng dáng Sầm Căng na.


Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến Việc Lý Vụ tiếp tục vui vẻ, bi vì cậu biết Sầm Căng vẫn sẽ tr về. Cậu rũ mắt nhìn nước thuốc tng giọt tng giọt thấm vào mạch máu, cầu nguyện nó có thể chậm lại một chút, cũng hy vọng nó có thể nhanh hơn một chút. Tâm tình cậu phc tạp mà rối rắm, chỉ chốc lát sau, túi truyền dịch vẫn đến đáy.


Lý Vụ va định gọi người, đa bé trai chng bốn năm tuổi bên cạnh đã hô to ra tiếng: "Dì y tá ơi, anh trai này hết nước rồi!"


Lý Vụ: "..."


Y tá nghe vậy, đi ti rút kim tiêm cho Lý Vụ.


Cậu bé bên cạnh lập tc bịt mắt, còn nhìn trộm t kẽ ngón tay, lại an ủi: "Anh ơi, rút kim không đau đâu, so vi châm cu thì tốt hơn nhiều. Anh đng s."


Mẹ của cậu bé mỉm cười, khẽ nói "Niệm nhi nhiều chuyện."; Lông mi của Lý Vụ hơi nhướng lên, núm đồng tiền bên má cũng sâu thêm.


Y tá tháo đồ xuống, Lý Vụ nói li cảm ơn, ấn vào mắt kim một lúc, sau đó đng dậy ném miếng bông vào thùng rác.


Túi sưởi trong tay đã sm lạnh ngắt, cậu rũ mắt nhìn nó một hồi, không biết nên để đâu cho thích hp, chỉ có thể cầm rồi đút tr lại túi.


Va thả ra, các đốt ngón tay của Lý Vụ lại chạm phải một th khác. 


Cậu ngẩn ra, s vài cái, trái tim bắt đầu đập mạnh, lập tc lấy đồ trong túi ra xác nhận.


Quả nhiên, chính là chiếc điện thoại mà Sầm Căng cho cậu mượn.


Cậu lại đi lật túi áo bên kia, nên trong có một cuộn dây điện được quấn gọn gàng, rõ ràng là bộ sạc đi kèm.


Thiếu niên da vào lưng ghế, t mình suy nghĩ trước sau hồi lâu, rồi bắt đầu cười ngây ngốc, lại ảo não chính mình phát hiện quá muộn.


Ch đến khi cậu thc s lấy lại được tinh thần, cậu vội vàng bật máy, truy cập thẳng vào WeChat, bắt đầu chỉnh sa tin nhắn.


......


Cùng lúc đó, Sầm Căng đang ngồi trong một quán mì nhỏ nóng hổi bên cạnh bệnh viện.


Cô mua một xuất mì gà tươi xé si, hiệu suất sau nhà bếp rất bình thường, cô đi một lúc mà cảm thấy nhàm chán gần chết.


Thật vất vả mi ch được ti lúc nhân viên ca hàng gọi cô đến lấy đồ ăn, Sầm Căng vội vàng m WeChat ra chuẩn bị thanh toán, lại thấy trong danh sách bạn bè có tin nhắn mi.


Là Lý Vụ gi ti ba ch: [Xin lỗi chị.]


Thi gian, một phút trước.


Nội dung đơn giản, nhưng tình ý chân thành.


Sầm Căng bất giác cong môi, thanh toán tiền, xách cái hộp đã được đóng gói cẩn thận lên, quay lại giao diện trò chuyện thưởng thc thêm vài lần, mi quay qua gi một biểu tượng cảm xúc Hoà thượng gõ mõ, kèm theo ba ch to: [Không sao đâu.]


......


Bước ra khỏi ca hàng, gió có vẻ nhẹ nhàng hơn đôi chút. Sầm Căng nhắn tin hỏi thiếu niên: [Chiều mấy gi đi học?]


 Lý Vụ trả li: [Một rưỡi.]


Sầm Căng tìm kiếm ca hàng bánh ngọt gần đây nhất, rồi vội vàng chạy qua, chọn một chiếc bánh sô cô la có đính macaron bên trên, một đường mang về bệnh viện.


Tr lại phòng truyền dịch, Lý Vụ vẫn còn trên ghế thành thật an phận ch đi.


Sầm Căng đi ti bên cạnh cậu, hai tay giơ đống đồ lên cao cho cậu xem: "Mua mì và bánh kem cho cậu đây, muốn ăn cái nào trước?"


Mí mắt Lý Vụ nhanh chóng rung động hai cái, một cảm giác hạnh phúc mãnh liệt đột ngột ập ti: "Quá nhiều rồi."


"Vốn đã định Giáng sinh sẽ mi cậu ăn bánh kem, nhưng kết quả cậu lại nóng giận, bỏ l mất." Sầm Căng ngồi tr lại, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "May mà bây gi cũng không quá muộn, dù sao tháng mười hai còn chưa qua."


Lý Vụ giật mình, thấp giọng: "Chị còn giận tôi sao?"


Sầm Căng nhìn cậu, nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu: "Hình như tôi đã trả li cậu trên WeChat rồi còn gì?"


Lý Vụ cúi đầu cười, vui mng đến lạc cả giọng, nói không ra được li nào.


"Ăn mì trước đi, sắp n hết ra rồi." Đoán chng đa bé này nhất thi không thể hoàn thành được câu hỏi trắc nghiệm này trong thi gian ngắn, Sầm Căng t động chủ trương, thay cậu đưa ra quyết định.


"Hay là ăn bánh kem trước đi!" Bé trai bên cạnh nhìn bọn họ một lúc lâu, nhịn không được nhếch miệng nói chen vào.


Cậu bé quay đầu năn nỉ mẹ mình: "Mẹ ơi, con cũng muốn ăn bánh kem! Con muốn ăn loại bánh giống như anh trai bên kia! Con cũng bị bệnh, cũng phải tiêm, tại sao con không được thưởng bánh kem?"


Lý Vụ quay đầu lại nhìn thằng bé một cái, cũng phụ hoạ theo: "Được, vậy thì ăn bánh kem trước."


Cậu nhận lấy hộp bánh, lại nhìn Sầm Căng, đôi mắt chân thành sáng ngi: "Có thể chia cho đa bé kia không?"


Sầm Căng nhếch khóe miệng, bất đắc dĩ: "Chuyện này cũng phải hỏi tôi sao?"


Lý Vụ m nắp, chỉ lấy viên Macaron kia bỏ vào miệng, phần còn lại cùng vi cái nĩa, đưa hết cho bé trai bên cạnh.


Mẹ cậu bé vội vàng nói: "Đng chỉ biết ăn như thế, còn không mau nói cảm ơn đi."


Đa nhỏ liếm liếm khóe miệng dính đầy vụn sô cô la cùng kem trắng, đôi mắt cười híp lại thành khe h, cao giọng vang dội nói: "Cảm ơn anh trai! Cảm ơn dì!"


Lý Vụ vốn đã bị cả miếng macaron làm cho nghẹt th, kết quả khi hai tiếng gọi bối phận lộn xộn này va thốt ra, càng trc tiếp khiến cậu nghẹn cng, má cũng không dám động na.


Sắc mặt Sầm Căng hơi sng lại, cô chống đầu gối nghiêng đầu, lướt qua Lý Vụ nhìn đa bé kia, ngoài cười nhưng trong không cười: "Bạn nhỏ, sao tôi lại là dì?"


Đa trẻ ăn ngấu nghiến, ngẩng đầu lên khỏi chiếc bánh kem, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Dì không mặc đồng phục học sinh."


Sầm Căng cũng đúng tình hp lý phân tích, một bộ dáng nghiêm túc nhất định phải sa lại quan niệm cho đa nhỏ: "Quần áo cũng không chng minh được cái gì cả. Nhóc gọi cậu ấy là anh trai, mà tôi lại là chị gái của anh trai này, chị gái của anh trai nên gọi như thế nào? Có đúng là dì không? Nhóc suy nghĩ kỹ lại đi."


Đa trẻ bị hàng loạt cách xưng hô liên tiếp giống như đọc rap của cô làm cho phát ngốc, ngẩn người đng yên tại chỗ, quay đầu lại nhỏ giọng hỏi mẹ mình: "Là... Cái gì ạ?"


"Chị." Người mẹ nhẹ nhàng nhắc nh.


"À." đa bé bng tỉnh hiểu ra, không tình nguyện lắm sa miệng: "Cảm ơn chị!"


Như vậy còn tạm chấp nhận được, Sầm Căng cũng có thể coi như va lòng thu mắt lại.


Lý Vụ không nói một li chng kiến toàn bộ hành trình, trong mắt tràn đầy ý cười, nuốt hết miếng bánh ngọt trong miệng xuống, suýt chút na là bị ngọt đến phát ngốc.



Một gi trưa, Sầm Căng lái xe đưa Lý Vụ về trường.


Xe dng trước cổng trường, Lý Vụ không vội xuống xe ngay. Cậu do d vài giây, vẫn nghiêng mặt gọi Sầm Căng: "Chị."


Xưng hô này được cậu gọi ra cc kì trịnh trọng, hơn na còn mang theo chất giọng trong trẻo, tươi mát độc nhất vô nhị của thiếu niên, khiến trái tim Sầm Căng đột nhiên đập thình thịch, như thể sắp được giao một s mệnh thiêng liêng.


Sầm Căng hỏi: "Có chuyện gì vậy? 


Lý Vụ cầm túi thuốc hạ sốt: "T gi tr đi, sau này mỗi ngày cuối tuần tôi sẽ t mình về nhà, rồi t tr lại trường học, như vậy có được không?"


Sầm Căng vẫn chưa nghiên cu sâu, nhưng gần như không chút do d mà gật đầu đáp ng.


Lý Vụ hơi kinh ngạc.


Sầm Căng buông tay ra khỏi vô lăng, yêu cầu: "Trước tiên đưa điện thoại cho tôi một lúc."


Lý Vụ vội vàng đưa qua.


Sầm Căng cúi đầu, thuần thục thiết lập và kích hoạt mã giao thông trên wechat của cậu, lại lấy điện thoại di động của mình ra, chuyển sang máy cậu một ít tiền, sau đó mi trả về cho nguyên chủ: "Sau này, khi đi xe buýt vi tàu điện ngầm, c trc tiếp quét mã là được."


Đồng thi cũng không quên kèm theo li dặn dò: "Cậu nh tính toán đường đi, đng ngồi nhầm tuyến."


Cô nói nhiều thêm vài câu, chỉ vì không muốn mọi chuyện cái gì cũng phải bắt tay chỉ dạy.


Lý Vụ đồng ý, bắt đầu tra cu các phương tiện giao thông xung quanh.


Làn gió nóng t điều hoà bên trong xe tràn ra khắp bốn phía, ấm áp như mùa xuân.


Sầm Căng liếc Lý Vụ một cái, trong lòng dâng lên một tia vui mng khó có thể hình dung.


Loại cảm xúc này cũng không ngoài ý muốn, t lúc Lý Vụ đề nghị không cần đưa đón na, cô lập tc hiểu ra, cách làm của cậu cũng không phải là giận dỗi xa cách, mà là một loại yêu cầu tha thiết rất bình thản.


Cậu không muốn thêm phiền phc cho chính mình, nên đang trưng cầu, mong muốn được cho phép đến gần và khám phá thành phố này. Đáng ra cô nên giao cho cậu nhng cơ hội này t lâu, thay vì kiểm soát khống chế mọi th, sau đó lại t mình làm loạn trận cước, hại người hại mình.


Nhưng Sầm Căng vẫn tò mò về đêm khuya và buổi sáng mà cô chưa được biết:"Chủ nhật va rồi, cậu về trường bằng cách nào?"


Lý Vụ nói: "Đi bộ."


Sầm Căng ngạc nhiên: "Không thấy rất xa sao?"


Lý Vụ vẫn không nói khoảng cách, chỉ trả li: "So vi đường núi thì dễ đi hơn nhiều."


"Đúng vậy." Sầm Căng mỉm cười, trong li nói có ẩn ý: "Ch quen thuộc vi tàu điện ngầm và xe buýt rồi, nhng con đường này sẽ càng tr nên dễ đi hơn."



Sau khi nhìn Lý Vụ đi vào khuôn viên trường, rồi biến mất tầm nhìn, Sầm Căng mi một lần na m điện thoại lên.


Cô chuyển sang WeChat, muốn xem lại li xin lỗi của Lý Vụ, nhưng rất nhanh, ánh mắt cô đột nhiên dng lại dòng ch ghi tên trên mạng của thiếu niên.


Ngày 2 tháng 1...


Hình như sắp đến sinh nhật của đa trẻ này rồi...


Tr lại công ty, Sầm Căng va bật máy, va hỏi Lộ Kỳ Kỳ: "Tết dương lịch chúng ta có được nghỉ không?"


Lộ Kỳ Kỳ mân mê chiếc bánh su va gọi: "Có ch, nhưng nghỉ hay không cũng đâu có gì khác nhau. Quốc Khánh không phải cũng nhà, 7/24 gi đều trc điện thoại ch lệnh sao?"


Sầm Căng gật đầu, đồng ý vi câu châm ngôn trong ngành của cô.


Lục Kỳ Kỳ ngậm thìa lên xuống trong miệng, liếc nhìn cô: "Cô có kế hoạch gì quan trọng à?"


Sầm Căng quay đầu lại phủ nhận: "Không có."


"Không phải thì va vặn." Teddy giống như một vị Xiêm La xảo quyệt, đi ti sau lưng bọn họ t bao gi, đặt hai tấm vé lên bàn làm việc của các cô: "Đây là vé tham d cuộc thi mà bên nhà tài tr tặng cho chúng ta, nhà tài tr đưa cho chúng ta khá nhiều, hai người có rảnh thì đi xem đi."


Lộ Kỳ Kỳ sng sốt, ánh mắt sáng rc ngẩng đầu lên: "Thi đấu gì vậy?"


"NBA sắp ti Trung Quốc để thi đấu giao hu, có một số cầu thủ ngôi sao."


"Ôi, tôi còn tưởng cái gì ch. Thi đấu Liên minh huyền thoại thì có khi tôi sẽ đi." Lộ Kỳ Kỳ ghét bỏ bĩu môi: "Ch còn bóng đá, không có gì thú vị."


"Đúng vậy, nhưng tôi đã đưa vé cho hai người rồi, các cô phải đi." Teddy bỏ lại một câu bằng tiếng Quảng Đông, xoay người tiếp tục đi làm công việc của một cậu bé bán lẻ vé.


Sầm Căng lật xem tấm vé này của mình, nhận ra thi gian va vặn cũng là ngày 2 tháng 1.


Cơ hội không thể bỏ qua, cô sa sang lại kế hoạch một lần na, xoay ghế, đối mặt vi Lộ Kỳ Kỳ, n một nụ cười có mục đích rất rõ ràng.


Lộ Kỳ Kỳ quay đầu lại: "Sao vậy?"


Đôi mắt Sầm Căng như trăng tròn ngày rằm: "Nếu cô không muốn đi, thì nhường vé cho chị đây đi."


Lộ Kỳ Kỳ rút tấm vé t trong sổ tay ra, khẳng định: "Cô muốn đi vi ai? Nhất định là một tên đàn ông hoang dã nào đó."


Hai hàng lông mày của cô gái lại giật giật mấy cái, kỳ quái nói: "Mùa xuân th hai của cô đang đến?"


"Không phải." Sầm Căng đ trán, chỉ có thể thẳng thắn nói ra s thật dưới năng lc bổ não quá mc mạnh mẽ của cô nàng: "Tôi muốn dẫn em trai tôi đi xem, ngày hôm đó va vặn là sinh nhật của cậu ấy."


Lộ Kỳ Kỳ thất vọng, lại không hiểu nói: "Sao cô có thể đối tốt vi em trai mình như vậy được nhỉ? Còn em trai tôi ấy, tôi chỉ hận mỗi ngày không thể đá nó một cước."


"Có lẽ bi vì em trai tôi không đi tiệm net đen, còn nằm trong top 10 của lp na." Sầm Căng khẽ mỉm cười, khó nén được t hào.


Lộ Kỳ Kỳ tc giận bùng nổ: "Mẹ kiếp!" Cô ấy xoay người ném tấm vé cho Sầm Căng: "Cầm đi, mau lấy đi, các người c tiếp tục chị em tình thâm đi, tôi không muốn nhìn thấy th này na."


Sầm Căng cười lộ ra hàm răng trắng, núm đồng tiền xinh đẹp: "Cảm ơn.~"



Tối hôm đó, sau khi tiết t học kết thúc, Lý Vụ tr về ký túc xá.


Thu dọn đơn giản xong, cậu gi tài liệu giải nghĩa ra, chuẩn bị rót một ly nước uống thuốc, tiếp tục thắp đèn chiến đấu trong đêm.


Kể t khi tr mặt vi ba người kia, cậu cũng không s dụng máy lọc nước công cộng trong ký túc xá na, thay vào đó mỗi ngày đều đến phòng nước sôi để lấy nước.


Nhưng hôm nay, va rót nước vào cốc, Lý Vụ đã nhận thấy có gì đó không đúng.


Cậu đậy nắp bình nước rồi để xuống đất, nhấp một ngụm nước trong cốc để xác nhận.


Quả nhiên, đều là nước lạnh, hơn na cũng không phải là nước đun sôi để nguội, mà là trc tiếp bị thay thế bằng nước máy.


Cậu quay đầu lại nhìn bạn cùng phòng. Lâm Hoằng Lãng vốn còn đang liếc về phía này lập tc nâng sách trước mặt mình lên, làm bộ làm tịch.


Còn Nhiễm Phi Trì vẫn đang nhìn cậu, khóe môi hiện ra một nụ cười khiêu khích.


Lý Vụ nhìn cậu ta một giây, t bỏ so đo, ngồi tr lại vị trí cũ lật sách.


"Ôi chao? Lý Vụ, cậu xem đây là cái gì đây?" Lâm Hoằng Lãng không hài lòng lắm vi thái độ nhẫn nhịn không tranh cãi của cậu, trịch thượng gác chân lên mặt bàn.


Lý Vụ liếc mắt nhìn sang, cả người như bị đâm cho một nhát, nhanh chóng đng dậy, khiến cho chân ghế cọ vào gạch men phát ra tiếng "két" chói tai.


"Đôi giày này lấy đâu ra vậy? Sao c cất trong gầm bàn không dám bỏ ra đi thế? Không bằng để tôi giúp cậu đi th xem." Lâm Hoằng Lãng cười hèn hạ, lắc lư cái chân đang gác trên mặt bàn khiến mũi giày đung đưa qua lại, ác liệt đến cc điểm: "Chậc, không phải hàng giả ch, giá gốc hơn một ngàn tệ đấy."


Tay Lý Vụ nắm chặt thành quyền, bước nhanh ti, t trên cao nhìn xuống cảnh cáo: "Ci ra."


Lần đầu tiên thấy cậu kích động phản kháng như vậy, Lâm Hoằng Lãng hưng phấn nga ra sau, suýt chút ngã nhào cả người cả ghế, cậu ta vội vàng dang hai chân ra để ổn định lại, tiếp tục dương dương t đắc: "Không đấy."


Va nói, va thuận tay ném chiếc giày không còn lại trong hộp cho Nhiễm Phi Trì: "Nhiễm à, cậu cũng th đi."


Lý Vụ lại chạy sang chỗ Nhiễm Phi Trì đoạt lại.


Bọn họ cười đùa, ném qua ném lại, né tránh, vn nhau, cố gắng không cho Lý Vụ lấy được.


Ánh mắt Lý Vụ dần dần tr nên u ám, cậu quay người tr về chỗ cũ, xách bình nước nóng bên chân lên, đng dậy đi về phía ca.


Cho rằng cậu không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp, lại tc giận đến mc na đêm muốn ra ngoài lấy nước, hai người Nhiễm Phi Trì và Lâm Hoằng Lãng cùng n nụ cười đắc thắng. Nhưng một giây sau, sắc mặt bọn họ đều cng đ.


Lý Vụ không hề ri khỏi phòng ngủ, mà là không tốn chút sc lc xả hết nước trong thùng nước uống ca ra, sau đó đem nước máy trong chai của mình đổ vào thùng nước tinh khiết.


Mc nước dâng cao, giá trị chế giễu cũng tăng vọt.


Nhiễm Phi Trì đng dậy, có ý ngăn cản.


Lâm Hoằng Lãng tng bước xông ti, đẩy mạnh bả vai Lý Vụ một cái: "Cậu có bệnh à?"


Lý Vụ lui về phía sau, đụng vào vào khung ca. Nhưng tư thế của cậu vẫn không thay đổi, vẻ mặt bình tĩnh: "Nếu đã thích cọ giày cho tôi như thế, vậy chắc cũng không để ý ti chuyện uống th nước mà tôi không cần đâu nhỉ?"


Con ngươi của cậu sắc bén sáng ngi, ta như lưỡi kiếm, có thể xuyên thấu lòng người.


Lâm Hoằng Lãng hơi sng sốt, nhưng sau đó lập tc hoàn hồn, túm lấy cổ áo cậu, nghiến răng nghiến li đe dọa: "Muốn bị đánh đúng không?"


"Đến đi." Lý Vụ hơi hếch cằm lên, lạnh lùng phun ra một ch, tiện tay đem bình nước rỗng thả xuống mặt đất.


Ranh gii ngay lập tc bùng nổ, tạo ra một tiếng động mạnh mẽ, chói tai và cc kỳ đe dọa trong một không gian hạn chế thế này.


Lần này ngay cả Nhiễm Phi Phi cũng kinh hãi tại chỗ.


Thành Duệ nằm trên giường không cách nào giả chết na, ngồi dậy, không chp mắt quan sát trò khôi hài phía dưới.


"Không dám?" Lý Vụ lại hỏi, ánh mắt ngạo nghễ, lông mi không chút run rẩy.


Va dt li, Lâm Hoằng Lãng nhào ti đè cậu xuống mặt đất.


Nhiễm Phi Trì theo sát phía sau, điên cuồng đấm đá loạn xạ.


Lý Vụ tr tay đấm lại một nhát, Nhiễm Phi Trì bị đau, buông lỏng sc lc, va định gồng mình phản công, cánh tay của Lâm Hoằng Lãng lại hung ác đánh ti, đẩy cậu ta về vị trí ban đầu...


......


Ba thiếu niên tràn đầy tinh lc, giống như dã thú, giống như sói d, vật lộn loạn thành một đoàn.


Thành Duệ tim đập như sấm bò ra khỏi giường, không ngng run rẩy, nhất thi cũng không phát ra được âm thanh.


ng đánh na!" Cả người Thành Duệ run rẩy, rốt cục cũng lấy lại tinh thần. Sau mấy lần can ngăn không có kết quả, nước mắt cậu cũng sắp chảy ra ti nơi, chỉ có thể hô to xin giúp đ: "Xin các cậu đấy— đng đánh, đng đánh Lý Vụ na. Ai ti giúp tôi vi!" 


Các phòng ngủ xung quanh nghe thấy tiếng động, nhanh chóng chạy ti hành lang, đập ca gọi to.


Quản lý ký túc xá cũng xông lên lầu.


Thành Duệ vội vàng đi m ca, người đàn ông trung niên cùng mấy nam sinh lập tc xông vào, giằng co mấy phen, vất vả lắm mi tách được ba người mắt đã sm đỏ hoe ra.


Quản lý ký túc xá gần như phát điên, hùng hổ chi mắng: "Mấy cái th bố láo mất dạy gì đây, các cậu ti đây để học tập hay là làm côn đồ hả?"


Trong miệng Lý Vụ đều là vị rỉ sét, cậu gạt mấy đôi tay đang nắm lấy cánh tay mình ra, t mình chống bàn đng dậy, sau đó lau đi vết máu khóe môi.


Cậu th dốc kịch liệt, xoay người nhặt hai chiếc giày nằm rải rác dưới chân bàn của Lâm Hoằng Lãng lên, đặt chúng vào hộp giày, ôm tr về chỗ.


Ánh mắt thiếu niên lạnh lùng, nhìn quanh một lượt. Chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể khiến đối phương khiếp s, không ai dám m miệng nói na. 


Quản lý ký túc xá lấy điện thoại ra gọi điện cho giáo viên, trng mắt nhìn ba tên thủ phạm, cuối cùng dng lại trên mặt Thành Duệ: "Ai động thủ trước?"


Thành Duệ vẫn còn s hãi đng sng tại chỗ, không nói được li nào.


Quản lý ký túc xá lại cao giọng quát tháo: "Rốt cuộc là ai vậy?"


Thành Duệ giật mình, run rẩy giơ tay lên, xẹt qua đám người. Đầu tiên chỉ vào Lâm Hoằng Lãng, lại chỉ Nhiễm Phi Trì, sau đó đột nhiên nhắm mắt lại dưới ánh mắt không thể tin được của hai người kia, ta như hạ quyết tâm trả li:


"Là hai người bọn họ đánh Lý Vụ trước."

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin