NGẮM BẮN HỒ ĐIỆP

Edit : Hà Thu 


Lúc này đến phiên Xuân Sướng x lý củ khoai lang nóng bỏng tay này, cô vô cùng phấn khích, vội vàng giơ điện thoại lên cao.


S cô ấn nghe, Sầm Căng lạnh mặt cảnh cáo: "Không được nhận! Không được phép làm ra hành vi phản bội tổ chc!"


"Biết rồi biết rồi, t nhìn một chút còn không được sao?" Xuân Sướng nhận mệnh, t trên sofa nhảy xuống, nhìn cẩn thận: "Đây không phải là số điện thoại trước kia của cậu sao, gi cho em trai Lý Vụ dùng hả?"


"m." Sầm Căng ngả người ra sau: "Điện thoại cũng là của t năm ngoái."


Điện thoại di động vẫn đang rung kịch liệt gia nhng ngón tay của Xuân Sướng: "Làm sao cậu ấy biết số điện thoại của t?"


Sầm Căng nói: "Lúc trước t lưu cho cậu ấy bốn số điện thoại để liên lạc, người cuối cùng chính là cậu."


"Mẹ kiếp, da vào cái gì mà t phải làm người cuối cùng?" Xuân Sướng khó chịu.


Sầm Căng nghiêng đầu: "23 là ba mẹ và chị em của t."


"À..." Xuân Sướng lúc này mi hài lòng mỉm cười: "Đa nhỏ này cũng thông minh đấy, không liên lạc được vi cậu, còn biết gọi cho bạn bè cậu."


Tim Sầm Căng đập nhanh, nhận ra muộn màng: "Cậu ấy sẽ không gọi điện thoại cho ba mẹ t đâu nhỉ?"


Xuân Sướng cười ha ha: "Rất có thể nha."


"T cũng cạn li rồi." Hai tay Sầm Căng ôm đầu: "Cũng may lúc này ba mẹ t đã tắt máy đi ngủ rồi."


Xuân Sướng không nhịn được cười: "Chẳng lẽ lại bảo cậu bỏ nhà ra đi mà không nói li nào sao?" 


Hai người đang trò chuyện, thì cuộc gọi th hai của Lý Vụ lại vang lên. 


Xuân Sướng cũng không còn cách nào khác, đành ngồi xuống sofa, cầm điện thoại đang kêu réo rắt lên: "Cậu nói xem làm sao bây gi, em trai chắc lo lắng muốn chết mất."


"Lo lắng nhiều thì cũng kệ đi." Sầm Căng cong môi, tiếp tục cắn vòng ngũ cốc: "Va vặn trải nghiệm chút tư vị người khác một đêm không về nhà."


Xuân Sướng lắc đầu th dài: "Cậu trẻ con quá đấy Sầm Căng, cậu cũng là học sinh trung học sao?"


Sầm Căng không để bụng: "Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông."


Xuân Sướng bĩu môi vi chiếc điện thoại còn đang rung chuông: "Nhưng t không muốn để lại ấn tượng xấu cho em trai Lý Vụ."


Sầm Căng nhướng mày: "Vậy cậu nhận đi, đng nói t chỗ cậu là được."


"Vậy nh cậu ấy chạy ra ngoài tìm cậu thì làm sao bây gi?"


Sầm Căng rít lên, li nói kiên quyết: "Không đâu, cậu ấy căn bản không biết t quen ai và làm việc đâu. Làm sao tìm được? Cho dù có thật s đi ra ngoài thì cũng tay không về nhà thôi." 



Lý Vụ xác thc không ra ngoài tìm cô.


Trong nháy mắt sau khi mãi không liên lạc được vi người phụ n, Lý Vụ quả thc có chút xúc động muốn đi ra ca. Nhưng rất nhanh, cậu cht nhận ra, trong thành phố rộng ln và lạnh lẽo này, cậu hoàn toàn không biết gì về tất cả xung quanh Sầm Căng.


Mà Sầm Căng là si dây liên kết duy nhất thiết lập mối quan hệ gia cậu và thành phố Nghi.


Cậu không thể không một lần na xem xét lại hình dáng ban đầu của mình, là một con côn trùng nhỏ bé cô độc dưới biển sâu, chỉ da vào một tia dưỡng khí duy trì s sống. Mà gi phút này, đường ống dẫn sinh tồn cũng duy nhất cũng đã rút ra khỏi cơ thể cậu.


Mặc dù đang trong nhà kính lộng lẫy, nhưng Lý Vụ lại vô cùng ngột ngạt khó th.


Cậu lo lắng đi bộ xung quanh nhà, không thể đọc một cuốn sách hay viết bất c một t nào.


Cậu hối hận, lo lắng, đng ngồi không yên, không biết làm gì cho phải. Sầm Căng giống như một cơn nghiện, sau vài gi tan rã vi cô trong không vui, cơ thể cậu giống như bị nghiền nát v vụn, đau đn không chịu nổi. Chính s ân cần và dịu dàng của cô đã khiến cậu quá mc t mãn đắc ý, khiến cậu không còn nhìn rõ xem mình là ai.


Lý Vụ cảm thấy dày vò, bắt đầu tìm kiếm nhng người khác trong danh bạ. Cậu không dám quấy rầy ba mẹ Sầm Căng nên bấm số cuối cùng, hy vọng t bạn cô biết được tin tc của cô.


Hai lần liên tiếp, vẫn không có người nghe máy.


Đã một gi đêm, Lý Vụ ngồi tr lại sofa, tuyệt vọng cùng cc.


Cậu biết rõ Sầm Căng sẽ tr về, tr về đây, nhưng mối quan hệ của họ chưa chắc đã tr lại như trước.


Không biết ngồi đó bao lâu, điện thoại cht rung lên, Lý Vụ hoàn hồn m ra.


Là bạn Sầm Căng gi tin nhắn.


[ chỗ tôi rồi, đng lo lắng, tha dịp cô ấy đi tắm nên nói cho cậu biết, không cần trả li lại! Nh xóa tin nhắn đi!]


Cuối cùng cũng có thể th phào nhẹ nhõm, Lý Vụ xóa tin nhắn, nhắm mắt lại, ngồi tại chỗ t kiểm điểm hồi lâu, mi đng dậy tr lại phòng sách, tiếp tục hoàn thành bài học còn lại.


Lý Vụ một đêm không ngủ, năm gi sáng, cậu thu dọn cặp sách, ri khỏi nhà Sầm Căng.


Sáng sm mùa đông, cũng là lúc không khí lạnh lẽo nhất. 


Trên đường chỉ có lác đác một ít xe cộ di chuyển, nhng công nhân vệ sinh đang kéo chổi quét đường, còn có người bán hàng rong sáng sm va mi dọn xong quầy hàng, thỉnh thoảng cũng có nhân viên văn phòng thc xuyên đêm đi qua, trên mặt cũng giăng đầy mệt mỏi cùng kiệt sc.


Bánh răng của thành phố vẫn chưa quay, trong s tĩnh lặng mênh mông, nhng th vụn vặt tầm thường này lại đặc biệt có giá trị.


Lý Vụ không nhanh không chậm đi về phía trường học, đi bộ khoảng chng gần một gi.


Đây là lần đầu tiên cậu không có người dẫn dắt, cũng không ngồi trong xe nhìn ngắm thành phố t xa. Mà là cậu t mình trải nghiệm, đo đếm bằng bước chân, miêu tả bằng ánh mắt và lấy tinh thần cảm nhận.


Cậu phát hiện nó cũng không đáng s như như mình tưởng tượng, cũng không xa xôi, ngạo mạn, cao thâm khó lường như vậy.


Tri vẫn là tri, đất vẫn là đất, mà cậu vẫn là chính mình.


Cả người đắm chìm trong hoàn cảnh xung quanh, Lý Vụ dần tr nên kiên định an bình.



Gia trưa, Sầm Căng mi tỉnh dậy t trên giường của bạn mình vi cơn đau đầu như búa bổ.


Xuân Sướng là con ma nghiện rượu, sm đã chuẩn bị cho cô một chén cháo dưỡng dạ dày đặt trên bàn.


Đánh răng xong đi ra, trạng thái của Sầm Căng mi tốt hơn một chút. Cô ăn hết na chén cháo, sc lc cũng khôi phục theo, lúc này mi nh ti kiểm tra điện thoại di động.


Trong WeChat chỉ có trò chuyện nhóm của công ty, không có tin tc nào khác.


Tất cả đều nằm trong suy đoán, Sầm Căng khô khan nói: "Nhìn kìa, cũng không kiên trì được bao lâu, cuối cùng không phải vẫn mặc kệ sống chết của t sao?"


Xuân Sướng đang lau máy ảnh: "Ai, em trai Lý Vụ à?"


Sầm Căng nuốt nước bọt: "Ngoại tr cậu ta ra còn có ai vào đây na?"


Xuân Sướng nhếch môi, ra vẻ tiễn khách: "Ăn xong thì cút đi. Buổi chiều t còn phải đến nhà kho. Nói không chng em trai còn đang nhà ch cậu, cả đêm trằn trọc không ngủ được."


"Con sói mắt trắng như cậu ta." Sầm Căng cười trào phúng: "Làm sao có thể."


Nói như vậy, nhưng ăn xong ba trưa đơn giản này, Sầm Căng cũng không lại nhà bạn bè lâu, ngồi nói chuyện câu được câu không một lúc, Sầm Căng đng dậy ra về. 


Về đến nhà, Sầm Căng dng lại ngoài ca một lát, hít sâu một hơi, mi m ca ra. Cô dng lại lối vào, nhìn quanh bốn phía.


Phòng khách cc kì yên tĩnh, đồ đạc vẫn được sắp xếp ngay ngắn, thảm thc vật lặng lẽ đng thẳng, chỉ có ánh sáng và bóng tối chậm chạp là nhân tố duy nhất không ngng nghỉ trong đó.


Sầm Căng thay dép lê, lại đi vào trong vài bước, xuyên qua hành lang nhìn vào trong, ngoại tr ca phòng ngủ của mình đóng chặt, thì các phòng khác đều m. Ban công sạch sẽ, cũng trống trơn. Hiển nhiên, toàn bộ căn nhà ngoại tr cô, thì không còn người nào khác. 


Cô chú ý ti đồ vật đặt trên bàn trà.


Sầm Căng đến gần, phát hiện chiếc điện thoại mà Lý Vụ s dụng, bên dưới còn đè một t giấy bị xé ra.


Sầm Căng nhíu mày, nhanh chóng rút giấy ra. Trên đó viết một câu, nét ch rõ ràng ngay ngắn:


"Tôi sẽ học tập thật tốt, sẽ không khiến chị lo lắng na."


Một cỗ khí tc trc tiếp xông vào trong khoang ngc, sau đó nghẹn lại một lúc lâu, khó có thể giải tỏa.


Lồng ngc Sầm Căng phập phồng nặng nề, đặt t giấy tr lại bàn trà, đng đó vuốt mái tóc dài của mình hai cái, sau đó vội vàng lấy điện thoại ra, chụp lại cảnh tượng suýt chút na khiến cô nhồi máu cơ tim trước mắt, gi cho Xuân Sướng.


Cô phàn nàn: [Cậu ta có ý gì, điện thoại di động cũng không cần, là đang muốn thị uy vi t? Hay là uy hiếp? Muốn phân rõ ranh gii vi t? Nếu thật s có bản lĩnh thì đng đi học na cũng được.]


Xuân Sướng đáp lại bằng một biểu tượng d khóc d cười tr: [Đây không phải là điều cậu ch mong sao, đa trẻ ngoan ngoãn biết nghe li đó.]


Sầm Căng đau đầu muốn chết: [T thật s là bị chọc giận ti mc muốn ngất xỉu rồi. Thật đấy, lần đầu tiên t khi t sinh ra đến nay gặp phải một người khó chung như vậy, năm nay t phải vượt qua kiếp nạn gì sao? Ông tri vt cho t th rắc rối gì vậy?]


Xuân Sướng khuyên: [Được rồi, có lẽ người ta thật s muốn chuyên tâm học tập.]


Sầm Căng cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh: [Ok, va vặn sắp kết thúc kỳ, t xem cậu ấy có thể học tập chăm chỉ đến mc độ nào.]



Sang tuần mi, Lý Vụ hoàn toàn tr về con người trước kia của mình.


Không người nói chuyện, một mình đến một mình đi, lên lp hết sc chuyên chú, rảnh rỗi lại vùi đầu vào học tập.


Th sáu tuần trước, trò hề đêm không về nhà đã kết thúc bằng việc gọi điện về cho ba mẹ của tng người, cộng thêm cảnh cáo phê bình.


Nhiễm Phi Trì và Cố Nghiên không đi thuê phòng, chỉ là vì tổ chc sinh nhật cho n sinh, mà đúng 0 gi mi bắn pháo hoa nên mi không thể về đúng gi, sau đó hai người ngủ lại lại tiệm net.


Lý Vụ c tuyệt đề nghị đổi lại phòng của cô chủ nhiệm, vẫn trong ký túc xá ban đầu, tr thành một tồn tại hoàn toàn trong suốt.


Ba người còn lại đối vi cậu đều làm như không thấy, t mình tán gẫu, t mình chơi. Chỉ là vào thi khắc nào đó, ánh mắt khó tả của bọn họ sẽ lơ đãng lướt qua thân thể cậu, sau đó hóa thành khinh thường càng sâu.


Cũng kể t tuần này, bầu không khí vi diệu trong ký túc xá bắt đầu phát sinh biến đổi, chậm rãi chuyển thành hóa thành hành động cụ thể.


Buổi trưa ngày th hai, Lý Vụ đến căng tin ăn cơm. Va ngồi xuống, hai người Nhiễm Phi Trì và Lâm Hoằng Lãng tiến đến ngồi vào bàn của cậu, kẹp cậu gia.


Bọn họ im lặng ăn một hồi, sau đó nháy mắt cho nhau, bắt đầu chọn hết thịt m trong chén của mình ra, ném vào trong bát cơm của Lý Vụ, âm dương quái khí nói: "Ăn nhiều một chút, nhất định phải ăn hết nha. Bình thường muốn ăn chút thịt cũng không dễ dàng, ngàn vạn lần đng lãng phí đó."


Lý Vụ nhìn chăm chú vào đống thịt m kia trong chốc lát, gắp một miếng bỏ vào trong miệng, bình tĩnh nhai nuốt.


Nhiễm Phi Trì lập tc vỗ tay: "Quá tuyệt vi, đúng là anh em tốt."


Tối th ba, Lý Vụ tắm ra xong, giặt quần áo ban công như thường lệ.


Đột nhiên, Lâm Hoằng Lãng cà lơ phất phơ đến bên cạnh cậu, ném mấy đôi tất đã đi vào trong chậu của cậu, lười biếng cười: "Cùng nhau giặt đi."


Hai tay Lý Vụ dng lại một lát, rũ mi mắt xuống, đem mấy đôi tất kia vùi vào sâu trong bọt.


Sau đó, s xa lánh và cô lập có chủ ý của các bạn đồng trang la bắt đầu m rộng phạm vi, dần dần lan rộng t ký túc xá đến toàn bộ lp học.


Phát hiện này bắt nguồn t lp giáo dục thể chất vào chiều th tư.


Giáo viên thể dục sai mấy nam sinh cao ln đi lấy bóng chuyền, Lý Vụ cũng trong số đó.


Bọn họ khoác vai đi bên nhau, ăn ý đi thành một hàng, va nói va cười, t động cách xa Lý Vụ vài mét.


Đi ti khi đến phòng thiết bị bên cạnh sân thể dục, bọn họ lần lượt đi vào, c hai người xách theo một sọt bóng đi ra. 


Lý Vụ xếp hàng cuối cùng. Bước vào phòng thiết bị, cậu liếc nhìn sọt bóng có thể tích khá ln, tính toán một mình th xem, đang định cúi người nắm lấy tay cầm—


Bang!


Một quả bóng chuyền đập vào lưng cậu, khiến Lý Vụ loạng choạng, suýt na ngã về phía trước. Cậu kịp thi ổn định thân mình, nhíu mày quay đầu lại tìm thủ phạm.


"A, xin lỗi, tay trơn quá." Một nam sinh tóc ngắn cùng lp n nụ cười rạng r vi cậu.


Lý Vụ mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn cậu ta một cái, lần na đi xách bóng.


"Cậu ném quả va rồi không chính xác." Một giọng nói lười biếng khác đáp li: "Nhìn t đây này."


Sau gáy bị lc mạnh đập vào, quả bóng chuyền bật ra khỏi vai Lý Vụ, bắn tr lại mặt đất.


"Đây là bóng chuyền, tư thế của các cậu không đúng, đáng lẽ phải dùng tay làm đệm mi chuẩn."


Lại một đòn na, trúng vào phía sau vai trái Lý Vụ.


Bọn họ hi hi ha ha.


Cậu không nói một li.


Họ dào dạt đắc ý.


Cậu đng im bất động.


"Lần đầu tiên thấy bóng chuyền chơi vui như vậy."


"Đúng vậy, còn có nhiều cách chơi như thế."


"Lần sau th bóng rổ đi."


ng, bóng rổ quá cng, quá không thân thiện."


"..."


Lý Vụ hít sâu một hơi, lần th tư khom người, đi dọn sọt bóng trên mặt đất.


Một quả bóng không nghiêng không lệch đập thẳng vào gia gáy cậu.


Khoảnh khắc choáng váng ngắn ngủi qua đi, Lý Vụ trc tiếp buông sọt xuống, một tay nhặt bóng, xoay người đập mạnh xuống nền xi măng trước mặt bọn họ.


Quả bóng bật cao.


Mấy nam sinh nhảy ra xa, vẻ mặt kinh hãi, bị dọa đến đỏ bng mặt.


"Làm cái chó gì vậy?"


"Ngu xuẩn!"


"Ra vẻ cái mẹ gì?"


Bọn họ thẹn quá hóa giận, chi bi, đồng thi ném thêm nhiều bóng trong tay về phía Lý Vụ.


Cuối cùng vẫn là Thành Duệ vội vàng xông ti hô to một câu: "Thầy giáo hỏi tại sao các cậu còn chưa đem bóng về đấy." Mi khiến các nam sinh thu tay dng lại.


Mắt Lý Vụ nhìn thẳng, phủi bụi trước người, nhặt nhng quả bóng vương vãi khắp nơi, sau đó một mình nhấc cả sọt bóng chuyền đi xuống bậc thang.


Thấy họ quay về, giáo viên thể dục sắp xếp lại hàng ngũ.


Mọi người nghiêm nghỉ, tng người báo số, gương mặt trẻ tuổi, giọng nói vang dội.


Thành Duệ vào đội, len lén nhìn Lý Vụ đặt sọt bóng cách đó không xa. Mặt tri chói chang, nam sinh thân hình gầy gò, mảng trắng sau lưng của đồng phục học sinh đã in đầy nhng vệt xám lộn xộn. Như bị đâm vào, đáy mắt Thành Duệ hiện lên một chút nóng nảy không đành lòng, sau đó di tầm mắt đi.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin