NGẮM BẮN HỒ ĐIỆP

Edit : Hà Thu 


Lý Vụ nghỉ hai ngày, thi gian rảnh rỗi nhiều, Sầm Căng cũng giảm bt cảm giác căng thẳng, thc cả đêm.


Mặt tri mọc lên đến ngọn cây, cô mi t trên giường ngồi dậy, không thay đồ ngủ, khoác thêm một chiếc áo len dày cộp rồi ra ngoài.


Ca phòng ngủ th hai m rộng, để lộ ánh sáng rc r tràn ngập căn phòng.


Cô quay đầu ti phòng sách tìm đa nhỏ trong nhà, quả nhiên, cậu ngồi bên trong, hết sc chăm chú xem giáo trình.


Sầm Căng giơ tay gõ hai lần lên khung ca, kéo tầm mắt của cậu lại: "Dậy t lúc nào thế?"


Lý Vụ kỳ quái lắp bắp: "Bảy, bảy gi."


Sầm Căng nghi ng liếc mắt nhìn cậu một cái: "Mi va thi xong mà vẫn có nhiều bài tập như vậy sao?" 


Lý Vụ nói: "Không có cũng sẽ t tìm để làm."


"Nếu ngày xưa tôi có một na s chịu khó của cậu, thì chắc lúc này tôi đã định cư thủ đô rồi." Sầm Căng cảm thán, lấy điện thoại ra đặt đồ ăn ngoài: "Na tiếng sau ra ngoài ăn cơm."


ược."


Sầm Căng ngồi xuống sofa, tiện tay đụng chạm xung quanh. Cô không có việc gì để làm, định lướt Weibo để giết thi gian.


Không ng va m màn hình chính là quảng cáo về "ngọt ngào", hình ảnh tươi mát, một tiểu sinh lưu lượng nổi tiếng đang cầm cốc sa chua, n một nụ cười có hàm lượng đường cc cao vi mọi người trước màn hình.


Chỉ cần nhìn phong cách cũng biết tấm poster này xuất phát t tay ai, cô vào nhóm chat công ty, gõ ch: [Tôi va m màn hình lên đã trông thấy quảng cáo rồi, doanh số bán hàng lần này mà không bùng nổ thì thật là có lỗi vi tâm huyết của anh.] Sau đó thuận tay tag một cái tên vào.


Người thiết kế được khen kia cười ha ha, khiêm tốn trả li: [Chủ yếu do người phát ngôn đẹp mắt thôi.]


Sầm Căng mỉm cười, va định nói chuyện vi anh ta thêm vài câu na thì đột nhiên điện thoại báo có cuộc gọi đến.


Sầm Căng thoáng nhìn thấy cái tên, sắc mặt ảm đạm thêm vài phần, ấn nút nghe.


Ngô Phục đi thẳng vào vấn đề: "Hai ngày này có rảnh không?"


Sầm Căng nói: "Có."


"Tìm thi gian ký giấy thỏa thuận đi." Ngô Phục sắp xếp có trật t: "Sáng th hai tôi có thể xin nghỉ, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn."


ược." Sầm Căng nhẹ nhàng đáp.


Bên kia yên lặng vài giây, nói tiếp: "Đồ mẹ cô gi cho cô vẫn còn chỗ tôi, buổi chiều tôi mang sang cho cô."


Sầm Căng khoanh chân ngồi trên sofa, tê liệt đồng ý bằng giọng mũi. 


Anh ta tiếp tục: "Tôi sẽ chuyển khỏi ngôi nhà trên đường Thanh Bình sau khi hoàn tất việc chuyển nhượng vào tuần ti." 


Sầm Căng rũ mắt nhìn móng tay của mình: "Tôi còn tưởng anh muốn căn nhà đó."


"Một ngôi nhà hơn 9 triệu nhân dân tệ không phải ai cũng có đủ khả năng mua được." Ngô Phục không kiêu ngạo không t ti: "Lúc ấy mua bên kia chủ yếu là vì để cho cô vui vẻ, bây gi tôi chỉ lấy lại một na số tiền thế chấp và tiền đặt cọc. Cô cũng không cần phải dùng nhng chuyện này công kích tôi na."


Sầm Căng vô tội: "Tôi có nói gì sao, là do anh quá nhạy cảm thôi."


"Chúng ta đều như thế."


Sầm Căng cười một tiếng: "Có phải đến bây gi anh vẫn cảm thấy, chuyện sảy thai làm ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, khiến tôi thất vọng, rồi thay đổi tính tình, trc tiếp đưa cuộc hôn nhân của chúng ta đi đến tình trạng hôm nay không?"


Ngô Phục không phủ nhận: "Đúng. "


Sầm Căng khẽ lắc đầu, giống như có thể nhìn thấy phía đối diện: "Không phải, không liên quan đến đa nhỏ. Anh có còn nh lúc tôi sinh non phải nghỉ phép không? Có một ngày anh về nhà, tôi ngồi trong phòng khách uống nước, anh vô cùng lạnh lùng nói rằng: 'Em c uống tiếp đi, không muốn sinh con na đúng không?' Mà trong khi đó th tôi uống là nước trái cây. Xong tôi nói, nếu thc s không thể sinh con được na thì sao? Lúc đó anh trả li tôi thế nào? Anh nói rằng không sinh được con thì hôn nhân như vậy còn có ý nghĩa gì na. Anh biết không lúc đó tôi ngạc nhiên như thế nào đâu, vì tôi cho rằng anh đang lo lắng cho sc khỏe của tôi, lo cho cảm xúc của tôi, nhưng thc ra cái mà anh lo lắng chính là liệu tôi có còn khả năng sinh đẻ na hay không. Thân phận người v của tôi sau một lần sảy thai đã tr nên vô giá trị đối vi anh, anh coi trọng chuyện con cái của mình hơn rất nhiều so vi tìm cảm mà chúng ta tích lũy trong nhng năm qua. Và bây gi tôi nói lại nhng li này, có khi anh cũng chẳng còn nh na." 


"Tôi..." Ngô Phục muốn nói lại thôi, ng khí tr nên mơ hồ: "Hiện tại có nói cũng đâu còn ý nghĩa gì."


"Tôi biết."


Nhưng tôi vĩnh viễn không thể quên được. Chúng ta như vết sẹo xâm nhập vào xương tủy, không chạm vào thì không sao, nhưng mỗi lần m ra nhìn, vẫn là máu thịt mơ hồ, đau đn khắc sâu.


"Cho nên đng nói na."


"Câu nói đó đã làm tổn thương tôi rất nhiều, đến bây gi tôi vẫn còn nh như in, cho nên tôi phải nói." Sầm Căng không dng lại đó: "Có lẽ t ngày đó tr đi, trong tình yêu của tôi dành cho anh, đã sinh ra hận thù rồi. Anh có thể hiểu được không?" Sầm Căng theo chủ nghĩa tối cao nói.


"Nếu muốn lôi hết chuyện cũ ra, tôi có thể viết hết 300 trang ppt để kể." Ngô Phục không muốn rối rắm vì chuyện cũ na: "Buổi chiều tôi đến tìm cô."



Ca phòng sách không đóng, thanh âm không ln không nhỏ của người phụ n dọc theo hành lang vắng vẻ truyền vào tai Lý Vụ. Cậu đặt bút xuống, dùng sc chà xát đuôi lông mày.


Giọng điệu của cô nghe có vẻ bình tĩnh dị thường, nhưng loại bình tĩnh này cũng không giống như không thèm để ý, mà là tuyệt vọng đến chết lặng.


Cậu vén ống tay áo xuống nhìn đồng hồ điện t, lần đầu tiên phát hiện thi gian học tập lại gian nan như vậy.



Ba sáng và ba trưa gộp lại thành một, thế nên Sầm Căng gọi không ít món ăn gia đình, có thịt có canh có rau. Hương thơm tỏa ra bốn phía, chỉnh tề ngay ngắn bày đầy một bàn.


Nhưng cô không có hng thú, ăn được na chén cơm liền da vào ghế sau lưng chơi điện thoại di động.


Lý Vụ chọc cơm trong bát, nhiều lần nhướng mắt nhìn cô, nhưng cô vẫn hồn nhiên không biết.


Ch ti khi thiếu niên đng dậy lấy thêm bát th hai, Sầm Căng mi phân ra na tấc ánh mắt ti: "Tuần này cậu đã cân chưa?"


"Rồi."


Cô đặt điện thoại di động tr lại bàn: "Có tăng lên không? "


"Tăng thêm 0,35 kg." Cậu đặc biệt đọc chính xác cả hai số thập phân phía sau, để thể hiện s coi trọng đối vi yêu cầu của cô.


Sầm Căng sng sốt trước đơn vị hậu tố chi tiết của cậu, sau khi tính ra đơn vị kg trong đầu mi phản ng lại: "Cái này tính là cái gì, đi tiểu một lần xong là hết." 


"..."


Cô đột nhiên nghiêng người về phía trước, xem xét cậu một cách tỉ mỉ.


Lý Vụ trong nháy mắt như đng trên đống la, ngồi trên đống than. Động tác nhai nuốt cũng nhanh hơn 0,5 lần.


Tầm mắt của người phụ n đảo một vòng trên mặt cậu, cuối cùng dng lại miệng bát trước mặt cậu: "Tôi thấy cậu ăn cũng không ít, có phải bình thường học tập quá vất vả hay không?"


"Vẫn ổn." Cậu luôn luôn đưa ra câu trả li này, một đáp án áp dụng cho mọi loại câu hỏi.


Sầm Căng đổi cách hỏi: "Thẻ cơm dùng hết bao nhiêu tiền rồi, đã kiểm tra trên máy chưa?"


Lý Vụ nh rõ tng khoản của mình: "326 nhân dân tệ 9 xu."


"Mi hết ba trăm? Cậu một ngày ba ba chỉ ăn cơm trắng sao?" Sầm Căng khó có thể tin được: "Hay là chỉ uống mỗi canh?"


"..." Thanh âm của cậu thấp đi một chút: "Vẫn ăn như bình thường."


"Aaa." Sầm Căng khẽ kêu một tiếng, hai tay ôm đầu: "Tôi không cần cậu tiết kiệm cho tôi chút tiền này, tôi không cần, càng không cần cậu trả lại. Cậu có thể đối x tốt vi mình hơn một chút được không?"


Lý Vụ bị cơn giận bất ng của cô làm cho giật mình, tay cầm đũa dng lại gia không trung.


Sầm Căng buông tay, cũng bi vậy mà khiến mái tóc có hơi tán loạn, cô lạnh lùng nhìn về phía cậu: "Cho nên, cậu trước mặt tôi đều là đang giả v cho tôi xem?"


Gia mày Lý Vụ căng thẳng: "Cái gì?"


Cô hếch cằm lên: " nơi tôi có thể nhìn thấy thì ăn nhiều như vậy, ăn nhiệt tình như vậy, nhưng quay đầu tr lại trường học lại đói khổ lạnh lẽo."


"..." Lý Vụ mím môi: "Tôi không có."


"Hơn 300 tệ kia cậu dùng như thế nào?"


Tay Lý Vụ đổ mồ hôi, cậu rầu rĩ nói: "Sổ sách trường, không mang về." Sầm Căng hoàn toàn cạn li.


Lý Vụ tiếp tục ăn cơm, động tác cẩn thận, ngay cả đồ ăn xa một chút cũng không dám gắp.


Cậu có thể cảm giác ánh mắt của người phụ n vẫn đang di chuyển trên mặt mình, mãi chưa ri đi.


Vì cậu không thể nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, nên không phân biệt được sắc mặt của cô lúc này như thế nào, chỉ có thể suy đoán xem cô đang dùng tâm tình gì để nhìn mình.


Cậu không muốn phụ lòng tốt của cô, cậu muốn tạo dng được tên tuổi cho chính mình.  


Nuốt xong miếng cơm cuối cùng, Lý Vụ buông đũa xuống, hít một hơi, bc ép chính mình nhìn về phía Sầm Căng: "Chỉ da vào ăn cơm là có thể phán đoán một người có đối x tốt vi chính mình hay không sao?"


Sầm Căng nâng má: "Đương nhiên, ăn không ngon thì thân thể làm sao phát triển, làm sao khỏe mạnh, làm sao có sc lc đối mặt vi học tập và cuộc sống được?"


Lý Vụ hít sâu một hơi: "Chị cũng ăn rất ít."


Sầm Căng dng một chút, cho rằng mình không nghe rõ, hơi nghiêng tai: "Cái gì?"


"Chị cũng ăn rất ít." Cậu lặp lại nguyên văn, vẻ mặt bình tĩnh.


Cậu đang dạy dỗ cô đấy à? Sầm Căng có chút phản ng không kịp, liên tiếp nháy mắt: "Tôi vốn chỉ ăn được như vậy."


Lý Vụ nói: "Tôi cũng ăn no mỗi ba."


"Ý của cậu là bản thân tôi ăn chưa đủ? Không có tư cách để yêu cầu cậu, đúng không?" Giọng nói của cô tr nên lạnh lẽo, có xu hướng chuyển sang tranh cãi.


"Tôi không có ý đó." Lý Vụ bối rối không hiểu tại sao mạch não của cô không thể ăn khp vi cậu.


Sầm Căng nhìn cậu chằm chằm hai giây, đột ngột vươn tay kéo bát cơm lúc nãy còn chưa ăn xong về, sau đó cầm đũa, đập mạnh lên mặt bàn, rồi bắt đầu cúi đầu ăn cơm như giận dỗi.


Chỉ chốc lát sau đáy bát đã sạch sẽ, cô ngước mắt lên trng cậu, ánh mắt bc bách.


Lý Vụ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của cô, có chút bối rối, lại có chút muốn cười.


Mí mắt thiếu niên rũ xuống, căn bản không dám nhìn cô.


Cậu không dám đối diện vi cô, nhưng cậu có thể nghĩ trong đầu, vì dù sao cô cũng không nhìn thấy.


Cho nên cậu liền không kiêng nể gì mà suy nghĩ.


Sao có thể đáng yêu như vậy?


Người chị này.


"Tôi no đến mc muốn nôn luôn rồi." Sầm Căng còn muốn gắp thêm chút thc ăn na, nhưng cuối cùng cũng không ăn được, cô ngoài cười nhưng trong không cười: "Hiện tại tôi có tư cách yêu cầu cậu rồi ch?"


"..."


"T 3 tuần 3 trăm biến thành 3 trăm mỗi tuần, cái này có thể làm được ch?"


"Dùng không hết nhiều như vậy đâu."


"Vậy thì cố gắng dùng cho tôi."


"...m."


......


Buổi chiều, Sầm Căng trang điểm, thay quần áo xong liền ra ca.


Trước khi đi, cô gọi một người dì quen thuộc ti quét dọn, còn dặn Lý Vụ phải để ý tiếng chuông ca.


Lý Vụ có chút đng ngồi không yên, cậu mơ hồ đoán được Sầm Căng muốn đi gặp chồng cô, nhưng kết quả cuối cùng như thế nào vẫn là ẩn số.


Xung đột trong điện thoại không rõ ràng, khả năng đàm phán cũng không phải là số 0. Cậu không thể ngăn chặn nhng hy vọng và phỏng đoán tồi tệ này của mình.


Hơn na cô còn ăn mặc rất đẹp, trong thi tiết mùa thu gió thổi hiu hiu này mà cô còn mặc váy trễ vai màu đỏ, hai chân để trần, xương quai xanh nằm ngang trên làn da, giống như hai lưỡi dao găm màu trắng. 


Đôi môi cùng màu làm nổi bật lên khí thế kiêu ngạo áp bc người khác của cô, không thể khinh thường.


Dáng vẻ của cô c ln vn trong tâm trí cậu. 


Lý Vụ va bc bội va phiền não xoay xoay bút, ngả người ra sau ghế, lồng ngc phập phồng kịch liệt.


Không nên như vậy.


Cậu biết điều đó.


Nhưng nó đã như vậy rồi.


Không còn cách nào khác.


Cậu không thể kiểm soát giấc mơ của mình, giống như việc cậu không thể kiểm soát bản thân ngng nghĩ về cô, bao gồm cả nhng điều tưởng tượng về cô.


Sau khi tỉnh dậy cậu không thể ngủ tiếp được na, đi đến khi bình minh sáng rõ, việc đầu tiên cậu làm chính là đng dậy đi tắm, cầu xin nước lạnh như băng có thể ra sạch ý nghĩ xấu xa bẩn thỉu của mình.  


Trên đường đi phơi quần áo, cậu dng lại trước ca nhà cô một lúc, trong vài giây đó, trong lòng cậu vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh như thể đang đng dưới một pho tượng thần khổng lồ.


Nhưng s yên tĩnh này chấm dt vào thi điểm cô xuất hiện trước ca phòng sách.


Tất cả các dây thần kinh của cậu lại bùng cháy, khiến cậu quên mất nên nói chuyện như thế nào. 


Lý Vụ nhắm mắt lại, gia mày cau chặt như bị ác mộng quấn thân.


Đúng lúc này, tiếng chuông ca cht vang lên.


Cậu vội vàng m mắt ra chạy ra ca, đang định vặn nắm đấm ca thì ổ khóa vân tay kêu lên một tiếng, ca bị người bên ngoài m ra. 


Bốn mắt nhìn nhau.


Đồng t của nam sinh đột nhiên co rụt lại, tiếng th th hổn hển vì chạy của cậu cũng dần chậm lại, rồi bình thản, bi vì người ti không phải là dì giúp việc làm theo gi trong miệng Sầm Căng.


Nhưng cũng chẳng phải ai xa lạ. Cậu gần như ngay giây tiếp theo đã nhận ra anh ta. 


Người đàn ông cũng kinh ngạc không kém gì cậu, anh ta nhìn chằm chằm cậu một hồi, ánh mắt chuyển sang tinh tế quan sát cùng thăm dò. 


"Cậu là ai?" Anh ta hỏi.


"Anh không biết tôi sao?" Một giây sau, thiếu niên dùng một loại can đảm không s hãi mà chính mình cũng chưa tng nghĩ ti, thản nhiên nghênh đón ánh mắt của anh ta: "Tôi là Lý Vụ."

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin