VÁY CƯỚI CỦA LỆ QUỶ

4.


Ba giờ sáng, lúc tôi đang chìm trong giấc ngủ chập chờn thì cửa phòng đột nhiên bị đá tung.


"Tiện nhân, cô còn có mặt mũi đi ngủ sao?"


Mẹ kế vừa kéo tôi vừa lớn tiếng la lối chửi ầm lên.


Tôi không đoán cũng đã biết chắc chắn là bố tôi không có ở nhà.


Nếu không, bà ta nhất định sẽ lật mặt biến thành bộ dáng giả nai đóng vai người mẹ hiền mà sẽ không liều lĩnh như dáng vẻ bây giờ.


"Cô nói đi, có phải cô đang giả thần giả quỷ mà hù dọa Hàm Hàm không?"


Tôi ngồi trên giường ngáp một cái cũng không thèm trả lời mà quay sang nhìn Diệp Hàm đang trốn sau lưng bà ta.


Với sắc mặt này, nói cô ta ra ngoài làm lụng vất vả cũng sẽ có người tin nha.


Hốc mắt trũng sâu, giữa hai chân mày lại tối đen.


Có vẻ như thời gian cũng không còn nhiều lắm.


Tôi nâng cằm và gật đầu với Diệp Hàm.


"Xem thử xem cô còn có thể cởi chiếc váy cưới này ra không?"


Nghe vậy, ánh mắt của mẹ kế cũng rơi xuống trên người Diệp Hàm.


Diệp Hàm ngập ngừng đưa tay sờ sờ váy cưới nhưng trong nháy mắt trợn to hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.


Những thứ mà cô ấy vừa chạm vào lại chính là làn da của bản thân.


Mẹ kế cũng cảm thấy có gì đó không ổn nên đi vòng ra phía sau Diệp Hàm để tìm khóa kéo cởi nó ra.


Nhưng mà có kéo nó ra cũng không sao cả. Chỉ là chỉ cần lột một miếng da mà thôi, Diệp Hàm bị đau liền nhảy cẫng lên la oai oái.


"Mẹ~"


Diệp Hàm giậm chân, còn nức nở mà nhìn mẹ kế với giọng điệu đầy vẻ trách móc.


Đồng thời đưa tay sờ sau lưng, khi đưa tới trước mặt thì nhìn thấy ngón tay đã bị nhuốm đầy máu.


"Đây... đây là ...làm sao chuyện này có thể xảy ra được?"


Trên mặt mẹ kế cũng mất đi vẻ mặt độc đoán và ngạo mạn thường thấy , lời nói khi nói ra cũng không còn lưu loát nữa. 


"Chiếc váy cưới trên người của cô lúc này, nó chính là chiếc váy cưới được làm cho lệ quỷ."


Tôi dừng lại hai giây, sau đó lại mở miệng nói thêm.


"Ồ! Chỉ là một con lệ quỷ."


"Trộm váy cưới của lệ quỷ, hậu quả sẽ không phải chỉ đơn giản như bị lột một lớp da như thế đâu."


"Lệ quỷ sẽ lợi dụng chiếc váy này để hấp thụ dương khí của cô, sau đó sẽ nuốt chửng cơ thể cô. Cuối cùng thì những thứ còn lại sẽ hoàn toàn dung hợp với chiếc váy cưới này."


Nghe đến đây, cả hai người đều triệt để chết lặng.


Vài giây sau đó, mẹ kế giận dữ tát tôi một cái.


"Sao cô không nói sớm? Cô chính là cố ý muốn nhìn em gái của cô chết mà. Con khốn này quá ác độc rồi, tôi g.i.ế.t cô."


Bà ta vừa nói vừa bước đến giật tóc tôi. Tôi nghiêng người sang một bên dùng chân đá một vào bụng của bà ta, đá bà ta ngã xuống đất.


"Nếu như tôi nói sớm hơn thì các người có chịu có tin tôi không?"


"Tôi……"


Lời nới phản bác của mẹ kế nghẹn lại trong cổ họng.


Cả ba chúng tôi đều biết rõ điều đó, bọn họ tất nhiên sẽ không tin.


Thay vào đó, bọn họ sẽ mắng tôi là mê tín dị đoan sau đó lại nhân cơ hội đó đi mách lẻo với bố tôi, nói tôi đã không cho em gái mượn quần áo mà lại còn trù ẻo em gái nữa.


Bọn họ đã làm cái trò hề này quá nhiều lần rồi.


Nếu đã như vậy thì tôi hà cớ gì lại phải làm cho bản thân mình không vui chứ?


Hơn nữa không phải tôi không nhắc nhở bọn họ, mà đây chính là do bọn họ gieo gió gặt bão mà thôi.


Diệp Hàm sững sờ đứng ở đó, môi trắng bệch, toàn thân run rẩy.


Tôi nghĩ có lẽ cô ta đã nghĩ đến cái đầu không có thân của Hồng Nương.


"Chị, chị, chị nói bậy. Chị nhất định đã làm gì đó trên chiếc váy cưới này, sau đó lại giả thần giả quỷ mà hù dọa tôi, tôi sẽ không mắc lừa chị đâu!"


"Mẹ, chúng ta trở lại bệnh viện đi, con không tin bệnh viện sẽ không thể không có cách gì."


Mẹ kế giống như bị câu nói này làm bừng tỉnh, sau đó ngay lập tức lại trừng mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi.


"Ừ, đi thôi. Mẹ sẽ đưa con đến bệnh viện tốt nhất."


Úi chà!


Nếu đã như vậy thì tôi cũng không còn có gì để nói nữa nha.


Tôi uể oải dựa vào đầu giường, sau đó lại tiếp tục chui vào trong chăn.


"Đừng trách tôi không nhắc nhở cô nha. Hiện tại cô đi bệnh viện sau đó sẽ bị xem như là quái vật mà bắt đi nghiên cứu đó, tới lúc đó cô nhất định sẽ phải chịu đựng sự hành hạ gấp đôi."


Diệp Hàm sợ tới mức dừng lại, thất thần một lát sau đó lại quay đầu nhìn về phía mẹ kế.


"Mẹ, như vậy thì. . ."


"Không sao đâu, mẹ có cách giúp con mà."


Mẹ kế đau lòng mà ôm Diệp Hàm vào lòng, ôm cô ta đi ra cửa.


Tôi nhìn cánh cửa đã bị đá hư lại treo lơ lửng ở đó, cảm thấy khó chịu không tả nổi.


Tôi ôm chặt con búp bê ở đầu giường, vùi đầu vào cổ nó như thể đang nằm trong vòng tay mẹ.


"Mẹ ơi, mẹ chờ con thêm chút nữa nhé."


5.

Cả ngày hôm sau tôi cũng không thấy Diệp Hàm và mẹ kế đâu.

Mãi cho đến lúc ăn tối, tôi mới nhìn thấy Diệp Hàm ngồi ăn tối.

Sắc mặt của cô ta vẫn nhợt nhạt nhưng nó cũng không có nghiêm trọng như tôi dự đoán. Vẻ mặt của cô ta dường như đã thư giãn hơn rất nhiều, thậm chí trong miệng còn hát khe khẽ một bài hát.

Nhìn thấy tôi, cô ta còn trợn mắt, khịt mũi lạnh lùng.

“Có những người nha! Lúc nào cũng tự cho mình là đúng, lại còn cho rằng ngoài cô ấy ra thì không ai có thể làm được! Tôi đoán có lẽ đợi chúng tôi trở lại phải cầu xin cô ấy cả đêm đi?”

“Chẳng qua ngại quá đi mất, đã làm cô thất vọng rồi!”

Cô ta gật gù đắc ý, cắn thật mạnh miếng bánh mì trên tay.

Mắt tôi lướt nhanh tới trên người cô ta.

Rõ ràng chiếc váy cưới vẫn còn trên người cô ta! Chuyện này là sao thế nhỉ?

Tôi ngồi đối diện đẩy ly nước về phía cô ta.

“Nào, cô dùng cái này mà nói tiếp đi. Nước trong não của cô đều phun hết lên mặt tôi rồi.”

“Cô……”

Cô ta thẹn quá hóa giận đập bàn, sau đó chợt nghĩ tới gì đó, khịt mũi một tiếng rồi lại bắt đầu nhếch khóe môi.

“Không sao đâu, tôi cũng không phải người so đo tính toán như cô.”

Tôi:..?

Nếu như là lúc bình thường Diệp Hàm nhất định sẽ cùng tôi cãi nhau một trận rồi nhưng biểu hiện hôm nay quả thật là không bình thường.

Tôi vô thức ngả người ra sau, ánh mắt rơi vào nửa người dưới của Diệp Hàm.

Đợi một chút!

Còn chân váy của chiếc váy cưới này thì sao?

Tôi chợt nhìn về phía Diệp Hàm.

“Cô đã cắt ngắn chân váy rồi sao?”

“Đúng vậy nha!”

Diệp Hàm hếch cằm lên, trong nháy mắt dáng vẻ trông có vẻ thật lợi hại nhưng trong mắt tôi thì cô ta chính là một kẻ bị thiểu năng trí tuệ.

Tôi cũng không biết rốt cuộc là ai đã bày cho cô ta ý tưởng tồi tệ này.

Váy cưới được nâng đỡ bởi một cái thùng váy, không có tiếp xúc nhiều với thân thể Diệp Hàm nên vẫn chưa dung nhập vào người cô ta.

Sau khi cắt ngắn chân váy cưới và đặt nó lên trên người khác. Lệ quỷ sẽ chuyển sự chú ý của mình sang người khác.

Tuy nhiên, nó chỉ tồn tại trong thời gian ngắn.

Một khi Lệ quỷ phát hiện ra mình đã bị lừa lại cộng thêm việc chiếc váy cưới đã bị hủy, điều đó sẽ chỉ khiến cho Lệ quỷ càng thêm tức giận.

Nhìn có vẻ như cô ta đã thoát khỏi một kiếp nạn nhưng thực sự thì cô ta đang làm cho cái chết của bản thân càng đến nhanh hơn mà thôi.

Mà vấn đề hiện tại tôi quan tâm là cô ta đã đặt phần còn lại của chiếc váy cưới đó lên người của ai?

6.

Diệp Hàm ngậm cái thìa lủng lẳng trong miệng, trong lúc gọi video thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn tôi.

Ngay khi video được kết nối, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía đối diện.

“Cục cưng Hàm Hàm à, ngày mai anh không thể đi đón em được rồi.”

Diệp Hàm làm bộ làm tịch vuốt mái tóc mai trụi lủi của mình, vừa mở miệng ra thì làm toàn thân tôi nổi da gà.

“Anh Hoài~ Sắc mặt anh làm sao lại kém như vậy, anh nên nghỉ ngơi cho tốt nha! Em không sao đâu~”

Nghe xong câu này, trong lòng tôi mơ hồ đã phỏng đoán ra một chút gì đó.

Trong khi Diệp Hàm đang đỏ mặt liếc mắt đưa tình với Tống Hoài, tôi đã giật lấy điện thoại của cô ta.

Tống Hoài yếu ớt dựa vào gối, sắc mặt thì trắng bệch, giống như đúc dáng vẻ của Diệp Hàm ngày hôm qua.

“Diệp Đồng, cho dù em còn thích tôi thì cũng không thể vì nhìn thấy tôi mà tùy ý lấy điện thoại di động của người khác như vậy được!”

“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi chỉ yêu Hàm Hàm mà thôi, em nên từ bỏ đi!”

Tôi nhìn anh ta như một tên ngốc.

“Có bệnh!”

Sau đó tôi ném điện thoại trở lại một lần nữa.

Mặc dù có đôi khi tôi cũng cảm thấy anh ta có chết cũng đáng đời nhưng tốt nhất là cùng Diệp Hàm khóa lại, để tránh kiếp sau lại đi làm hại người khác.

Nhưng trong chuyện này, dù sao thì anh ta cũng là người vô tội.

Anh ta mặc dù cặn bã thật nhưng tội của anh ta cũng không đáng phải chết.

Sau nhiều lần cứ do dự, tôi vẫn ra ngoài, hy vọng có thể ngăn cản mọi chuyện được trước khi Hồng Nương ra tay.

Đêm đen kịt, chỉ có ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường mờ ảo chiếu sáng con đường ngoằn ngoèo.

Vừa đi tới dưới lầu nhà Tống Hoài thì đã nghe thấy tiếng kính vỡ trên đầu.

Tôi vô thức chạy xa hơn một chút.

Ngay sau đó, ầm một tiếng làm mặt đất rung chuyển.

Tống Hoài ngã xuống trước mặt tôi không xa, hai mắt vẫn còn mở to.

Hỏng rồi!

Tôi cuối cùng cũng đến chậm một bước rồi.

Một khối hắc khí dày đặc từ trên đỉnh đầu rơi xuống, sau khi tan biến, bóng ma của Hồng Nương hiện ra trước mắt tôi.

Cái đầu trong lòng cô ấy phẫn nộ mà nhìn chằm chằm tôi, tóc tai dựng đứng, trong miệng cô ấy vẫn còn ngậm cánh tay của Tống Hoài.

Máu nhỏ giọt từ khóe miệng cô ấy rơi xuống đất.

Có vẻ như sau khi Hồng Nương biết mình bị lừa, nỗi oán hận của cô ấy cũng tăng lên rất nhiều.

Lúc này nhìn thấy ai cũng phải cắn một miếng mới có thể hả giận.

Ngay khi tôi còn đang nghĩ, Hồng Nương đã ném cánh tay của Tống Hoài và lao về phía tôi với cái miệng há hốc trông thật đáng sợ.

Thân thể của cô ấy đi theo sau đầu, cũng đưa hai tay ra muốn xé tôi.

Tôi lấy lá bùa ra và ném nó qua. Nhân lúc Hồng Nương bị lá bùa khống chế, tôi lại lấy ra một quả hồ lô khác.

Nhiều năm trước, tôi gặp một nữ đạo sĩ tên là Diệp Nhất Ngôn.

Bà ấy nói tôi và bà ấy có duyên phận nên bà ấy đã tặng cho tôi những thứ này và dạy tôi vài cái khẩu quyết.

Nói rằng một ngày nào đó tôi nhất định sẽ có thể sử dụng nó.

Tôi chăm chú nín thở và đọc to khẩu quyết đó.

Hồn phách của Hồng Nương biến thành một làn khói đen, sau đó được thu vào bên trong hồ lô.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vuốt nhẹ hồ lô.

“Không sao rồi, ngủ một giấc liền tốt thôi!”

Sau khi hoàn thành tất cả những điều này, tôi kiểm tra thi thể của Tống Hoài một chút.

Quả nhiên là Diệp Hàm, cô ta đã đem chân váy cưới cắt ngắn nó làm thành một cái áo lót bảo Tống Hoài mặc nó trên người.

Nhưng nhìn vào tấm vải này chắc là cô ta sẽ còn để nó ở chỗ khác.

Tôi đột nhiên có một linh cảm chẳng lành.

Sau khi gọi cảnh sát, tôi liền vội vã chạy về nhà.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin