VÁY CƯỚI CỦA LỆ QUỶ
Chương trước

Mẹ kế bắt tôi phải đưa chiếc váy cưới mới may cho em gái kế.


Sau khi chống cự vô ích, thì tôi kệ xừ nó luôn.


Đêm hôm đó, tôi phát hiện chiếc váy cưới cùng với da thịt của em gái kế tôi đã dung nhập lại với nhau.


Nếu như muốn cởi nó ra thì phải xé một lớp da.


Cô ta khóc lóc van xin tôi nhưng tôi chỉ có thể lắc đầu thở dài bất lực.


"Trộm váy cưới của lệ quỷ, hậu quả sẽ không phải chỉ đơn giản như bị lột một lớp da như thế đâu."


1.


Tôi tên là Diệp Đồng, từ khi sinh ra đã có đôi mắt âm dương.


Những hồn ma có những nguyện vọng còn chưa hoàn thành được, tất cả chúng đều muốn đến tìm tôi để được giúp đỡ.


Lần này là một nữ quỷ áo đỏ, tôi gọi cô ấy là Hồng Nương.


Lúc còn sống Hồng Nương đã bị cướp và còn bị người đó chặt đầu.


Bởi vì quá mức oán hận nên sau khi chết đi cô ấy ngay lập tức biến thành lệ quỷ, xé xác tên cướp đó.


Mong ước lớn nhất của cô ấy là có thể mặc váy cưới và cưới người mình yêu.


"Áo cưới thì dễ thôi, nhưng còn người yêu của cô thì sao... chẳng lẽ còn muốn tôi giết cho cô à?"


Hồng Nương mỉm cười đắc chí.


Dưới ánh đèn mờ ảo, cô gái mặc váy đỏ đứng trước mặt tôi hai tay vòng lên ôm lấy đầu.


Cùng với tiếng cười kinh dị của cô ấy, ánh đèn lúc này cũng chập chờn, gió cũng thổi khắp nơi.


Khung cảnh này, nếu như không phải tố chất tâm lý của tôi tốt thì tôi đã sớm đi đời nhà ma từ lâu rồi.


Tôi: "Cô dừng tay lại đi, thật sự quá kinh dị rồi."


Hồng Nương có chút xấu hổ nên không cười nữa.


"Nếu không thì cô giúp tôi chuẩn bị đồ cưới trước đi!"


Tôi xin rút lại câu nói chuẩn bị váy cưới thì đơn giản quá.


Vì chiếc váy cưới này của cô ấy mà tôi đã phải chạy ròng rã suốt ba tháng trời mới có thể hoàn thành nó.


Tôi treo chiếc váy cưới trước tấm gương cao từ trần nhà đến sàn, tôi còn đang nghĩ tối nay sẽ gọi Hồng Nương đến nghiệm thu thành quả. Nào ngờ lại lăn ra ngủ quên lúc nào cũng không biết nữa.


Trong lúc tôi đang còn mơ mơ màng màng, hình như tôi thấy có ai đó mở cửa phòng mình ra.


Trong ngôi nhà này, sự khác biệt lớn nhất giữa tôi và những hồn ma chính là bọn họ có thể nhìn thấy tôi.


Nếu như tâm trạng không tốt thì sẽ sẵn sàng làm tổn thương tôi.


Tất nhiên, tôi cũng không mặc kệ cho họ muốn làm gì thì làm. Vì vậy, không ai dám tùy tiện vào phòng tôi.


Mí mắt tôi quả thực nặng trĩu rồi nên tôi liền trở mình tiếp tục ngủ.


Lúc tôi mở mắt ra lần nữa thì chiếc váy cưới đã không thấy đâu nữa rồi.


2.


Trong phòng khách ở lầu một, dì bảy dì tám* đã lâu rồi không gặp cũng đều đi tới.


dì bảy dì tám*: chỉ cuộc tụ họp của những người phụ nữ trong họ hàng.


Diệp Hàm thì đang mặc váy cưới đứng giữa đám đông. Nhìn cô ta giống như một cô công chúa nhỏ vậy.


Bởi vì sự xuất hiện của tôi mà bầu không khí vốn dĩ náo nhiệt bỗng chốc như bị đóng băng.


Diệp Hàm khẽ cười, sau đó bước tới nắm lấy cổ tay tôi giống như một người chị em thân thiết.


Nhưng những ngón tay đặt ở dưới bàn tay tôi, vậy mà cô ta lại nhéo lòng bàn tay tôi một cách tàn nhẫn.


"Chị ơi, chị thấy áo cưới của em có đẹp không?


Tôi nhịn không được mà nhìn cô ấy một cái. 


Tất nhiên là nó đẹp rồi.


Nhưng mà lúc cô ta chết sẽ càng đẹp hơn.


"Mau đi thay bộ váy cưới này ra đi."


Nói xong, tôi kéo Diệp Hàm rời đi.


Diệp Hàm đột nhiên đẩy tôi ra, khoanh chặt tay trước ngực gắt gao mà bảo vệ chiếc váy cưới này, sau đó nước mắt cứ thế mà từng giọt từng giọt rơi xuống.


Oan ức giống như tôi mới chính người đã trộm chiếc váy cưới này.


"Chị ơi, sao chị lại làm như vậy với em? Nếu chị thích thì một lát nữa em sẽ tặng nó cho chị mà."


Tôi cười giận dữ.


Chiếc váy cưới này là chính tay tôi đã làm ra nó nhưng bây giờ cô ta lại muốn tặng nó cho tôi?


Có phải cô ta bị thiên thạch nện hỏng đầu rồi không? Chứ sao lại đào hố to quá.


Tôi lười tranh cãi với cô ấy, chỉ tốt bụng mà nhắc nhở: 


“Cô không thể đắc tội chủ nhân chiếc váy này, mau cởi ra đi.”


Lời này vừa nói ra thì Diệp Hàm càng khóc lớn hơn.


Trên mặt cô ta lúc này mang biểu cảm oan ức cần được cáo trạng kẻ ác.


Tôi sắp hết kiên nhẫn rồi.


"Đừng trách tôi không nhắc nhở cô. Nếu như hiện tại cô cởi chiếc váy này ra thì mọi chuyện còn có chỗ thương lượng, nếu không thì sẽ chết rất khó xem đó."


Tôi không có hù dọa cô ta đâu.


Nhưng mà nếu như cô ta muốn cướp đồ của lệ quỷ thì cô ta sẽ phải trả lại bằng mạng sống của mình.


Mặc dù tôi rất hận cô ta nhưng mà suy cho cùng đây cũng là mạng người nha.


Hiện tại cô ta chưa mặc nó lâu lắm, hơi thở dính trên đó cũng không nhiều nên tôi vẫn có thể tìm cách giúp cô ta.


Nhưng nếu như mặc quá lâu, lệ quỷ sẽ có thể bám theo hơi thở mà tìm thấy cô ta.


"Chát!"


Mặt tôi bị đánh lệch sang một bên vô cùng đau rát.


Mẹ kế đứng trước mặt Diệp Hàm, tức giận nhìn tôi.


"Đây chẳng qua chỉ là một vật chết mà thôi, cũng đáng để cô nguyền rủa em gái cô sao?"


"Đúng đó Diệp Đồng à, lần này là cháu không đúng rồi đó, làm sao cháu có thể độc ác như vậy chứ?"


Giọng nói của dì tôi vang lại từ bên cạnh.


Những người lớn tuổi khác cũng bắt đầu lần lượt trách tôi.


"Tôi đã nói hôm nay không nên để cô ta ở nhà, chắc chắn sẽ làm khó Diệp Hàm mà."


"Đúng rồi, từ nhỏ đã có cái tính này thì nuôi thành kẻ vô ơn đấy."


Mẹ kế cúi đầu, ghé sát tai tôi, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: 


“Hôm nay nếu cô không tặng bộ váy này cho em gái cô, tôi sẽ cho người dời mộ mẹ cô đi, tôi sẽ làm cho cô tìm không được nó."


Giọng bà ta nhỏ đến mức chỉ có hai chúng tôi có thể nghe thấy.


Tôi tức giận đẩy bà ta ra.


Bà ta loạng choạng lùi lại hai bước, cũng không nghiêng không lệch mà ngã vào người bố tôi khi ông ấy vừa bước vào cửa


.


Tôi: ... Ôi! Hóa ra là đợi đến lúc này!


Bố tôi đau lòng đỡ mẹ kế đứng vững rồi sau đó quay lại nhìn tôi.


Tôi không thể tránh khỏi mà lại bị chửi rủa một trận thậm tệ.


Còn mẹ kế thì nước mắt lưng tròng xoa nhẹ lưng bố tôi, trong miệng luôn nói: 


“Đừng trách Đồng Đồng, con bé nhất định không phải cố ý đẩy em đâu. Đây đều là lỗi của Diệp Hàm, tự nhiên lại mặc bộ váy này khiến cho chị gái của nó không vui."


Cơn giận bố tôi vừa mới dập tắt bỗng chốc lại bùng lên dữ dội. 


Ông chỉ vào mũi tôi mắng tôi ngay cả súc vật cũng không bằng.


Rất tốt nha! Gia đình này, chết cũng đáng.


Tôi không nói gì nữa, lập tức đứng dậy rời đi.


Mới đi được hai bước thì lúc này cửa bị đẩy ra, đập vào mắt tôi chính là bạn trai cũ.


......


3.

Tôi chợt nhớ ra bố tôi đã nói với tôi, hôm nay Diệp Hàm sẽ mang bạn trai của cô ta về nhà.

Chỉ là tôi không ngờ tới bạn trai của cô ta lại chính là Tống Hoài.

Chẳng trách lúc đó Tống Hoài lại đột ngột chia tay với tôi, ngay cả một lý do cũng không nói cứ như vậy mà biến mất khỏi cuộc sống của tôi.

Diệp Hàm vừa nhìn thấy Tống Hoài tới liền nhào vào trong lòng anh ta, khóc đến mức không thành tiếng.

"Diệp Đồng, có phải em lại bắt nạt Hàm Hàm nữa không?"

"Anh biết em không thể chấp nhận buông tay anh nhưng chúng ta đã chia tay lâu như vậy rồi, em cũng nên từ bỏ đi! Anh chỉ yêu Hàm Hàm."

Tôi nhìn dáng vẻ anh ta như một thằng ngốc.

"Mặt của anh đâu rồi? Lúc mẹ anh sinh ra anh thì kéo theo cả phân cùng nhau ra sao?"

"Chị ơi, sao chị lại có thể nói chuyện như vậy với anh Hoài được? Chẳng lẽ là bởi vì chiếc váy cưới này sao?"

Diệp Hàm từng bước từng bước đến gần tôi cuối cùng dừng lại bên cạnh tôi. Sau đó dùng giọng nói chỉ có hai người chúng tôi nghe thấy và nói:

"Chị ấy à! Chị hãy tự nhìn lại bản thân mình đi. Chị không có hấp dẫn bằng tôi đâu. Chiếc váy cưới này mặc trên người tôi càng nhìn đẹp hơn trên người chị nha."

"Chị sao! Chị không thể giành lại anh ta được đâu, quần áo thì chị cũng không thể giành lại, em khuyên chị không nên lãng phí sức lực làm gì nha. Nếu không em sẽ không để chị sống dễ dàng đâu."

Nói xong, cô ta lại cố ý lớn tiếng khóc nức nở.

"Nếu như chị rất thích chiếc váy cưới này thì chị ơi, em có thể cho chị."

Nói xong, Diệp Hàm giả bộ kéo chiếc váy ra.

Nhưng vừa kéo ra, cô ta đã đau đến bật khóc không thành lời.

Tống Hoài đau lòng mà kéo cô ấy lại ôm vào lòng, sau đó anh ta trợn mắt nhìn tôi trông rất hung dữ.

Nhưng tôi căn bản không thèm để ý tới chút nào.

Bởi vì lệ quỷ rất nhanh sẽ tới đây nha. 

Tôi khẽ mím môi.

"Chiếc váy cưới này tự nhiên sẽ có người tới tìm ngươi lấy lại nhanh thôi. Diệp Hàm à, sau này cũng không cần gặp lại cô nữa."

Nói xong, tôi liền quay đầu rời đi. Lúc đi đến giữa cầu thang, tôi liếc mắt nhìn Diệp Hàm.

Cô ta định xé chiếc váy cưới nhưng sau đó lại lại từ bỏ ngay lập tức.

Có lẽ cô ta đang nghĩ rằng chiếc váy cưới này chắc bị vướng ở đâu đó nên cô ta không thể cởi nó ra được.

Bởi vì giây tiếp theo, cô ta liền vui vẻ ôm Tống Hoài đi đến trước mặt những người lớn tuổi trong nhà.

"lộc cộc~"

"lộc cộc~"

Có âm thanh của một vật thể hình cầu lăn trên sàn nhà tầng hai.

Ngay sau đó, một cái đầu người từ dưới chân tôi lăn xuống, mái tóc dài lướt qua mu bàn chân tôi, cảm giác ớn lạnh.

Tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh mà nhanh chóng đi chân lên lầu, sau đó đứng ở góc lầu hai quan sát Diệp Hàm.

Hình như cô ta cũng nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy được đầu của Hồng Nương lăn trên mặt đất.

Tim của tôi ngay tức khắc muốn nhảy lên tận cổ họng.

"A~ có ma~"

Tiếng hét chói tai của Diệp Hàm gần như xuyên thủng màng nhĩ của tôi. Sau đó cô ta vừa bổ nhào vào lòng Tống Hoài vừa run rẩy chỉ xuống đất.

Tống Hoài cuối đầu nhìn thoáng qua và cau mày trấn an Diệp Hàm.

"Em hoa mắt rồi! Không có gì đâu nè! Có ma thì anh cũng sẽ đánh chết cô ta, đừng sợ nữa nha."

"Vậy anh đi đi!"

Diệp Hàm đẩy Tống Hoài ra.

Hai chân anh ta xuyên qua đầu của Hồng Nương. Tống Hoài quay lưng về phía Diệp Hàm, anh đã đã hoàn toàn cởi bỏ lớp ngụy trang, bất đắc dĩ mà bĩu môi.

Anh ta thậm chí còn thấp giọng chửi "Ngu ngốc".

Sau đó anh ta quay đầu lại cười nói.

"Em nhìn nè, đâu có gì đâu!"

"Lộc cộc~"

Đầu của Hồng Nương lăn xuống chân Diệp Hàm, tóc dài quấn quanh bắp chân của cô ta.

"aaaaaa~"

Cô ta vội vàng chạy trốn, trên bắp chân thì bị tóc quấn quanh, còn phía sau lừng thì có một cái đầu lơ lửng đang đuổi theo.

Những người khác có mặt tại đây đều không có nhìn thấy cái đầu của Hồng Nương, chỉ thấy Diệp Hàm chạy như điên khắp nơi.

Cô ta bị dồn vào một góc hẻo lánh, toàn thân thì run rẩy, trên mặt thì chảy đầy nước mắt nước mắt.

"Làm ơn, làm ơn thả tôi ra đi mà! Cô muốn cái gì tôi sẽ đưa hết cho cô mà."

Đầu của Hồng Nương lơ lửng trên không, hai mắt nhìn thẳng vào Diệp Hàm.

"Tôi muốn cô, phải chết."

Diệp Hàm cuối cùng cũng chịu không được nữa, sau đó hai mắt liền nhắm lại mà ngã xuống hôn mê.

Tôi đang chăm chú xem thì bỗng nhiên có người vỗ nhẹ vào lưng, làm tôi sợ hãi mà giật mình một phen.

Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một thi thể không đầu hiện ra trước mắt, trên cổ có một vết sẹo ngay ngắn, thậm chí nó còn đỏ ngầu.

Giọng nói uất ức cứ như vậy mà vang lên sau lưng tôi.

"Đồng Đồng, váy của tôi."

Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán.

Tôi không muốn sống những ngày như thế này nữa đâu.

Phòng khách ở lầu một.

Tống Hoài bế Diệp Hàm lên, bố tôi và mẹ kế cũng lo lắng mà đi theo phía sau.

Những người lớn tuổi khác thì nhìn nhau và đi theo.

Căn nhà vốn dĩ ồn ào trong phút chốc trở nên vắng vẻ chỉ còn lại tôi và Hồng Nương.

Tôi trở lại phòng và ôm con búp bê đặt trên đầu giường lên.

Tôi nghĩ nếu mẹ tôi còn ở đây, bà ấy sẽ lo lắng cho tôi như mẹ kế lo lắng cho Diệp Hàm!

Hồng Nương thấy tâm trạng tôi không tốt nên lặng lẽ ngồi sang một bên.

Nhưng cái đầu trong vòng tay của cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Hình ảnh thực sự có chút khủng bố.


Chương trước

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin