THUẦN THÚ

Không còn ai trong tiểu viện, ta quỳ dập đầu với Hoàng Thượng.


“Nô tỳ tự biết đã nghe được điều không nên nghe, Hoàng Thượng muốn g/i/ế/t nô tỳ thì nô tỳ tuyệt đối sẽ không nói hai lời.”


“Nhưng hôm nay Vĩnh An công chúa có thể nói lời này trước mặt nô tỳ được thì về sau cũng còn có khả năng nói ra trước mặt người khác, chẳng lẽ Hoàng Thượng chịu được chuyện g/i/ế/t ngài ấy sao?”


Ánh mắt hắn khẽ lay động. Hắn biết mình nên g/i/ế/t c/h/ế/t Vĩnh An.


Nhưng hắn có tình cảm sâu vô cùng với Vĩnh An, nên rất luyến tiếc nếu nàng ta c/h/ế/t.


“Nô tỳ có một cách để vẹn toàn.”


Ta ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Đưa công chúa đến Khương Nhung hòa thân, để nô tỳ làm nha hoàn hồi môn.”


“Như vậy người biết được bí mật của Hoàng Thượng đều được tiễn đi hết.”


“Cho dù Công chúa ở Khương Nhung có nói gì đó, đến khi truyền lại nơi này thì Hoàng Thượng cũng chỉ nói là Khương Nhung ngậm máu phun người, chỉ cần mọi người trong triều ta không tin thì vị trí Hoàng Thượng vẫn là danh chính ngôn thuận.”


Ngón tay Hoàng Thượng.


“Hoàng Thượng luyến tiếc công chúa, nhưng nếu muốn để công chúa tồn tại thì đây là biện pháp duy nhất rồi ạ.”


12


Một tháng sau, tin tức Vĩnh An công chúa bị đưa đi hòa thân ở Khương Nhung truyền khắp kinh thành.


Công chúa khóc đến mức gần như tắt thở, cuối cùng bị trói tay chân, đưa lên xe ngựa.


Nàng ta nhìn xung quanh rồi chửi ầm lên: “Vì sao người hầu hạ ta đều không phải là người trong cung của ta?”


Ta bước đến kịp thời: “Công chúa, Lan Thu còn ở đây.”


Nàng ta hận đến mức nghiến răng: “Đừng cho là ta không biết, chính ngươi đề nghị hòa thân!”


Ta cúi đầu: “Nô tỳ đều vì muốn tốt cho công chúa.”


Công chúa khóc lớn mắng to: “Ta chỉ cần hoàng huynh! Hoàng huynh! Cầu xin người đừng đưa ta đi!”


Hoàng Thượng hạ quyết tâm, chính là không tới đưa tiễn công chúa, chỉ để Hoàng Hậu đến tiễn.


Hoàng Hậu đi đến bên cạnh ta.


“Lan Thu, chăm sóc tốt cho công chúa nhé!”


Ta cụp mắt: “Chuyện này là đương nhiên.”


Ta nói với hạ nhân: “Công chúa khóc nhiều tổn hại thân thể, mau đưa thuốc an thần lên.”


Ta rót thuốc an thần cho Vĩnh An công chúa xong, cuối cùng cũng khiến nàng ta mê man ngủ thiếp đi.


Vì sợ công chúa tỉnh dậy lại náo loạn ở nửa đường, hoặc là động một chút lại tự sát, nên một bát thuốc an thần được rót hết.


Vĩnh An công chúa hôn mê hơn nửa tháng mới tỉnh lại, đoàn xe đã đi được gần một nửa đường, đã tới biên giới Hoàng Hà.


Nàng ta bị tiếng cung nữ đánh thức, cung nữ kia xốc rèm xe ngựa lên, hỏi: “Công chúa có cần ăn chút điểm tâm đã rồi lại lên đường không?”


Vĩnh An công chúa mắng to: “Hỏi cái gì mà hỏi, còn không mau lấy lại đây.”


Cung nữ vẫn bất động.


Ta lạnh nhạt chỉnh lại làn váy: “Ta không đói bụng, cứ lên đường trước đi.”


Cung nữ gật đầu thưa ‘’vâng’’rồi rời khỏi xe ngựa, một lát sau, đoàn xe lại chậm rãi di chuyển tiếp.


Bỗng công chúa Vĩnh An như nhận ra gì đó.


Nàng ta nhìn về phía ta vô cùng hoảng sợ.


“Lan Thu, ngươi có ý gì……”


“Tên ta không phải là Lan Thu.” Ta buồn bã nói.


“Ta tên là A Niếp, 7 năm trước, ngươi để thái giám múa vải đỏ ở vườn thú, khiến một người thuần thú c/h/ế/t ở trong lồng sắt.”


“Ta là con gái của ông ấy.”


Vĩnh An công chúa mở to hai mắt.


Trong ánh mắt kia có hoảng sợ, có tức giận, cũng có hoang mang.


Nàng ta không còn nhớ rõ cha ta là ai.


Những năm gần đây, nàng ta tra tấn những nhân vật nhỏ bé đến c/h/ế/t quá nhiều, nên không thể đều nhớ rõ hết được.


Ta thở dài: “Không sao, chỉ cần ta còn nhớ là được rồi.”


“Ngươi, con tiện nhân này!”


Vĩnh An công chúa muốn bò dậy để bóp chặt cổ ta, nhưng rất nhanh nàng ta đã phát hiện, xích sắt đang buộc ở cổ nàng ta, nàng ta vừa di chuyển đã bị lôi trở về ngay.


“Tiện nhân to gan! Bổn cung đối với ngươi không tốt à! Bổn cung tin tưởng ngươi nhiều năm, vậy mà ngươi dám đối xử với bổn cung như vậy!”


“Dám dùng xích sắt xích bổn cung lại, đây là tử tội phải tru di cửu tộc!”


“Mau thả ta ra, ngay cả rời khỏi Hoàng huynh thì ta cũng là công chúa hòa thân!”


Ta lắc đầu với vẻ mặt nghi ngờ.


“Ngươi đang nói gì vậy?”


Ta sờ lên trang sức và trang phục của mình, trang phục cung nữ của lúc trước không thấy đâu nữa, giờ ta mặc chính là váy lụa hoa lệ, trên đầu cài châu ngọc lấp lánh.


“Công chúa đi hòa thân rõ ràng là ta.”


Vĩnh An công chúa trở nên run rẩy.


Vừa rồi quá kích động, hiện giờ cuối cùng nàng ta mới thấy rõ dáng vẻ của ta.


Nàng ta mở to miệng, giống như một con cá mắc cạn.


“Có ý gì?!”


“Ngươi muốn giả mạo ta?!”


“Ngươi là Vĩnh An công chúa, vậy còn ta là ai, ta là Lan Thu?!”


Ta lắc đầu.


“Không, trên đời này, không còn có ai tên Lan Thu nữa.”


13


Lại một tháng nữa trôi qua. Cuối cùng bọn ta mới tới được biên cảnh của Khương quốc.


Hoàng đế Khương Nhung tự mình tới đón ta, ta được thị nữ đỡ tay, làn váy tung bay trong gió bắc, trên mặt mang theo vẻ đoan trang thuộc về công chúa đại quốc.


Khương vương rất hài lòng với ta.


Hắn nói: “Lúc trước nghe nói Vĩnh An công chúa kiêu căng, xem ra chỉ là lời đồn, công chúa đoan trang dịu dàng và vô cùng xinh đẹp.”


Ta mỉm cười nhẹ nhàng: “Ta đến vì sự hòa bình của hai nước, chỉ cầu chiến sự bình ổn, bá tánh nơi biên giới có thể không bị loạn lạc chia ly đau khổ.”


Khương vương nắm lấy tay của ta: “Công chúa lớn lên trong thâm cung, lại có thể săn sóc con dân như thế, thật khiến bổn vương bội phục.”


Chính thê cũ của Khương vương đã qua đời vào một năm trước, giờ ta trở thành đại phi của hắn.


Tính tình ta dịu dàng bao dung, thông tình đạt lý đồng thời lại không mất nguyên tắc, nên Khương vương rất yêu thích ta, phu thê hai người đều tôn trọng nhau như khách.


Ba tháng sau khi ta gả đến Khương quốc, đột nhiên Hoàng đế nước cũ của ta c/h/ế/t bất đắc kỳ tử.


Hoàng Hậu Tô Văn Vân đỡ Thái Tử tuổi còn nhỏ lên ngôi, sau đó buông rèm chấp chính.


Ta đại diện Khương vương viết thư cho nàng ấy, lấy thân phận của Vĩnh An công chúa đề nghị hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao, tiến thêm một bước, Tô Văn Vân giờ đã là Thái Hậu nắm quyền hồi âm tỏ vẻ đồng ý.


Vì thế dưới sự thúc đẩy của bọn ta, nữ tử của Khương quốc được học tập văn hóa và tài nghệ của triều đại ta, Khương quốc và triều đại của ta đã mở ra những con đường giao thương,người dân ở biên cương được hưởng lợi rất nhiều và dần dần trở nên giàu có.


A cha, người thấy không?.


Con đang cố gắng để khiến nhiều người bị đối xử như động vật lại được trở về làm người một lần nữa.


Nếu người ở trên trời có linh thiêng, nếu có thể nhìn thấy tất cả những chuyện này chắc cũng sẽ được an ủi phần nào đúng không?.


Đương nhiên, ta cũng sẽ khiến một vài quái thú đội lốt người trở lại thành quái thú.


……


Lại qua thời gian ngắn sau, ta mang thai.


Mười tháng sau, ta sinh ra một bé trai.


Đứa nhỏ này là trưởng tử của Vĩnh An công chúa và Khương vương, nên tương lai, hắn sẽ kế thừa vị trí của Khương vương, còn ta sẽ trở thành Thái Hậu của Khương quốc.


Cứ như vậy, một nam một bắc, ta và Tô Văn Vân trở thành hai nữ nhân có thân phận tôn quý nhất.


Bọn ta hợp tác với nhau, giao ước vĩnh sẽ không phản bội nhau.


Bởi vì bọn ta biết bí mật sâu nhất của đối phương.


Nàng ấy biết ta là Công chúa hòa thân giả.


Kế hoạch ta muốn thế thân Vĩnh An là nàng ấy giúp ta thực hiện, tất cả các cung nhân đi theo xuất giá cùng công chúa đều là tâm phúc của nàng ấy, mục đích của bọn ta chính là đi được nửa đường sẽ đổi ta thành Vĩnh An công chúa.


Ta còn biết là nàng ấy mưu sát phu quân, thậm chí đứa nhỏ này cũng không phải là con của Hoàng Đế.


Vào lần Hoàng Hậu sinh non đầu tiên, thời điểm ấy Hoàng Đế chỉ ở bên Vĩnh An công chúa thì lúc ấy trái tim của Tô Văn Vân cũng đã trở nên lạnh giá.


Những năm gần đây nàng ấy vẫn luôn tự hạ dược Hoàng Đế, ta thấy ở trong mắt nhưng chưa bao giờ nói gì.


Dù sao Hoàng Đế cũng là kẻ thù của ta, nếu không có hắn dung túng thì cũng không có Vĩnh An công chúa ngang ngược như vậy.


Vì nắm giữ bí mật của nhau nên giữa ta và Vô Văn Vân có giao ước vĩnh viễn bền chặt.


Như vậy, chỉ còn lại một vấn đề cuối cùng.


Công chúa Vĩnh An thật đang ở đâu?


14


Vấn đề này, thật ra ta đã có câu trả lời từ sớm.


Vào năm đầu tiên ta đến Khương Nhung, trong tiệc sinh thần của Khương vương, ta nâng rượu mỉm cười.


“Vì để chúc mừng sinh thần của Đại Vương, thiếp thân đã chuẩn bị lễ vật.


“Lễ vật này có tên là thú nữ nhảy múa.”


Vừa dứt lời, các cung nữ tâm phúc của ta lập tức đẩy một chiếc lồng sắt rất lớn đến, khi màn che được xốc lên, bên trong là một sinh vật nửa người nửa thú.


Nàng ta có thân thể của nữ nhân, nhưng lại có bộ lông dài của dã thú nhe răng trợn mắt với người bên ngoài, có nước dãi chảy xuống từ khóe miệng.


Yết hầu của ả ta đã bị độc câm, móng vuốt dài vươn ở tay giờ không thể cầm bút được nữa, bởi vậy thân phận thật sự của ả sẽ là bí mật vĩnh viễn không thể thấy được ánh sáng.


Bên trong từng chén thuốc được tự tay Hoàng huynh nàng ta đút kia, có giấu dược liệu ta bỏ thêm vào.


Chính là liều thuốc mà năm đó chủ của đoàn xiếc thú đặc chế ra để nuôi đám trẻ thú.


Hơn hai mươi năm qua đi.


Đứa trẻ thú trước đây giờ đã giờ thành công chúa.

Người đã từng là công chúa giờ trở thành ‘’trẻ thú’’.


Cha à, con đã nói rồi, con muốn khiến cho s/ú/c s/i/n/h biến trở về thành s/ú/c s/i/n/h.


Giết ả ta thì quá hời cho ả ta rồi.


Ta muốn cho nàng ta ngày qua ngày phải tỉnh táo để múa xiếc, mãi cho đến khi c/h/ế/t đi.


Âm nhạc vang lên, thú nữ bắt đầu nhảy múa dưới tác động của roi da.


Những người đang ngồi ở đây vỗ tay cười to.


Bọn họ đều nói, đây là màn xiếc thú thú vị nhất mà bọn họ từng được xem.

-Hoàn-

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin