THUẦN THÚ

Hiện giờ ai cũng biết, Lan Thu là tâm phúc được sủng ái nhất trong phủ công chúa.


Vĩnh An công chúa đúng là rất nể trọng ta, vào ngày lễ hái dâu trong năm, nữ quyến trong cung đều phải đến thỉnh an Hoàng Hậu, nhưng Vĩnh An công chúa nói cơ thể mình không thoải mái, chỉ phái ta đi thỉnh an thay nàng ta.


Đây là hành vi cực kỳ không có quy củ, chính mình không đi mà chỉ sai đại tỳ nữ đi, gần như là đem sự bất kính Hoàng Hậu viết ở trên mặt.


Bởi vậy khi ta đến Phượng Nghi Cung, thấy sắc mặt Hoàng Hậu rất khó coi.


Nhưng cuối cùng nàng ấy không phát tác.


Không có cách nào cả, vì ai cũng biết Hoàng Thượng cưng chiều Vĩnh An công chúa, sủng tới cực hạn.


Mối quan hệ giữa Đế Hậu cũng chỉ là liên hôn chính trị, Hoàng Thượng không chán ghét Hoàng Hậu, nhưng cũng không có nhiều tình cảm đối với nàng ấy.


Hơn nữa Hoàng Hậu tiến cung nhiều năm, trừ lần bị sinh non kia ra, vẫn luôn không có thai thêm lần nào nữa, địa vị cực kỳ bất ổn, trong hoàn cảnh như vậy, nữ tử lí trí xuất thân từ thế gia đại tộc sẽ không tình gây thêm nhiều thị phi nữa.


Vì thế nàng ấy kiềm chế cảm xúc, gọi cung nữ thân cận là Đông Chi đi pha trà cho ta.


Mặt ngoài ta nói lời cảm tạ, nhưng tay lại đột nhiên run lên, ly trà kia hất vào làn váy của Đông Chi.


Đông Chi run lên vì nước trà nóng, gần như không quan tâm đến dáng vẻ của mình: “Nô tỳ to gan, dám bất kính với Hoàng Hậu!”


Ta vuốt phẳng làn váy, thong dong nói: “Nô tỳ thay Công chúa tới đây, đại diện cho công chúa.”


“Mặc dù ta là nô tỳ trong phủ Công chúa, nhưng uống cũng đều là đồ tốt nhất như Minh Tiền Long Tỉnh, hiện giờ Hoàng Hậu lại rót trà cũ như này chính là Hoàng Hậu không cho Công chúa mặt mũi trước.”


“Hơn nữa vị Đông Chi cô cô đây lo chuyện pha trà mà tay nghề cũng chẳng ra gì, nghe nói còn là nha hoàn hồi môn của Hoàng Hậu nương nương, vậy mà lại kém cỏi đến thế. Ngày thường chắc là cũng không biết hầu hạ Hoàng Hậu thế nào, không bằng để nô tỳ tới làm mẫu cho.”


Ta đi tới, đầu tiên lấy nước trà nóng trong ấm trà đun sôi lên, sau đó đến bước thứ hai là đổ nước trà vào chén, rồi dâng cho Hoàng Hậu.


Chỉ trong một cái chớp mắt khi ta ghé sát vào người nàng ấy, ta nhẹ nhàng dùng tiếng nói chỉ có Hoàng Hậu mới có thể nghe được để nhắc nhở: “Vòng tay của Đông Chi được làm từ sừng hươu đực.”


Khoảnh khắc đó, ta nhìn thấy giữa mày Hoàng Hậu run mạnh.


Ta đưa cái chén qua, cất cao giọng nói: “Nương nương nếm thử đi, trà này có vừa miệng hơn không?”


Hoàng Hậu hít sâu một hơi, uống chén trà sứ, rất lâu sau mới nói: “Lan Thu cô cô không hổ là người của phủ Công chúa. Công chúa cành vàng lá ngọc, được Hoàng Thượng sủng ái nhất, không chỉ có ăn mặc chi phí đều là tốt nhất mà ngay cả bản lĩnh của thủ hạ cũng giỏi giang thế này, đúng là khiến cho bổn cung phải thán phục.”


Ta cười nói: “Hoàng Hậu biết Hoàng Thượng sủng ái công chúa là được rồi…nô tỳ cáo lui.”


Ta hành lễ rời đi, trên mặt mang theo vẻ đắc ý như một nô tỳ c.h.ó cậy thế chủ.


Vào ngày đó, tất cả mọi người đều biết, Lan Thu trong phủ Công chúa đã khiến Hoàng Hậu xấu hổ trước mặt mọi người, Hoàng Hậu lại ngại với thế lực của phủ Công chúa, không dám ho he thêm một chữ nào.


Sau khi Công chúa Vĩnh An biết được liền thưởng lớn cho ta.


“Tô Văn Vân cho rằng nàng ta là Hoàng Hậu thì sẽ mẫu nghi thiên hạ, nhưng hiện tại nàng ta đã biết ai mới là người tôn quý nhất trong cung này.”


“Nếu không phải ngại tập tục truyền đời, ta không thể kết hôn với Hoàng huynh được, thì Phượng ấn này sao đến lượt nàng ta nắm trong tay?”


Ta nhìn gương mặt sung sướng tươi cười của ả ta, lặng lẽ nhớ lại lời a cha đã dạy ta.


A cha nói, muốn thuần một con thú hung dữ, cách tốt nhất chính là đút cho nó miếng thịt ngon trước.


Tăng thêm sự thèm ăn của nó, nuôi vị giác của nó trở nên kén chọn, khiến nó trải qua tháng ngày như thần tiên.


Giai đoạn đầu của nó có bao nhiêu sung sướng, tương lai khi bị đói sẽ phải nếm chịu mọi loại đau khổ bấy nhiêu.


Vì thế ta cười hùa theo công chúa, cũng thầm tính toán ngày tháng ở trong lòng.


Con thú dữ Vĩnh An công chúa này cách ngày bị bỏ đói sẽ không còn xa.


Quả nhiên, hai tháng sau, Vĩnh An công chúa không cười nổi được nữa rồi.


Tin Hoàng Hậu mang thai lần nữa đã lan truyền khắp toàn bộ kinh thành rất nhanh.


……

“Sao có thể? Sao có thể như vậy?!”


Ngày đó, ta thấy được dáng vẻ điên cuồng từ trước đến nay chưa từng có của Công chúa Vĩnh An.


Nàng ta quăng đổ bình ngọc từ trên bàn xuống đất, mảnh nhỏ làm tay nàng ta bị thương, nàng ta cũng bất chấp đau đớn, chỉ cất giọng the thé nói: “Rõ ràng trên người Đông Chi có……”


Rõ ràng có sừng hươu đực. Trong thứ đó ẩn giấu xạ hương.


Hoàng Hậu sẽ sai thái y kiểm tra quần áo và trang sức của mình, nhưng nàng ta rất khó sai thái y kiểm tra mỗi một đồ vật của các cung nữ một lần.


Càng đừng nói tới Đông Chi còn là nha hoàn hồi môn của nàng ta.


Vĩnh An công chúa tức giận đến mức phát cuồng, nàng ta tốn một số tiền lớn để thu mua Đông Chi, nhưng không ngờ Đông Chi lại vô dụng đến thế, cứ như vậy để Hoàng Hậu có thai.


Ta bước tới đúng lúc, dáng vẻ cùng chung một kẻ địch với Công chúa.


“Ngày ấy nô tỳ nhìn thấy Hoàng Hậu cực kỳ nhạt nhẽo, căn bản không địch lại được một phần vẻ đẹp diễm lệ của Công chúa.”


“Hoàng Thượng vốn không có hứng thú với nàng ta, nên nàng ta dùng hương k.íc.h t.ì.nh mới có thể có được Thánh sủng.”


“Mệt nàng ta ban ngày bày ra dáng vẻ hờ hững đoan trang, nhưng nàng ta lại biết về chuyện giường chiếu khiến Hoàng Thượng vui vẻ, làm ngày thứ hai Hoàng Thượng còn không thể lên triều được, chỉ biết lưu luyến ở trong cung của nàng ta không muốn rời đi……”


Ta miêu tả đến mức càng ngày càng tỉ mỉ tinh tế, mặt ngoài đang mắng Hoàng Hậu, nhưng trên thực tế lại đâm trúng nỗi lòng ả ta.


Sắc mặt của Vĩnh An công chúa đỏ lên, trên ngực phập phồng, nàng ta đau khổ che ngực lại: “Ngươi câm miệng……”


Nàng ta hít thở không thông, sau đó hôn mê bất tỉnh.


6.


Vĩnh An công chúa bị bệnh.


Nàng ta bực tức, nóng tính tích tụ nên dễ dàng sinh bệnh.


Ta lại cố tình mỗi ngày đều kích thích cảm xúc của ả ta, khiến ả không phải vui mừng quá độ thì chính là giận dữ.


Quả nhiên tích lũy theo tháng ngày, dần dần làm tổn thương cơ thể nàng ta, trận bệnh này tới ào ạt khiến nàng ta hôn mê ba ngày liên tiếp.


Hoàng Thượng nóng vội, bỏ mặc Hoàng Hậu đang mang thai, ngày ngày canh giữ trước giường công chúa.


Ngày thứ ba, Vĩnh An công chúa mới tỉnh dậy, nàng ta nhào vào lòng Hoàng đế gào khóc.


“Hoàng huynh, huynh không cần Vĩnh An nữa sao?”


“Vĩnh An không thích Hoàng Hậu, sao huynh còn muốn đến cung của Hoàng Hậu làm gì……”


Vĩnh An công chúa khóc đến mức nước mắt và nước mũi giàn giụa, nàng ta rất xinh đẹp, ngày thường vẫn luôn trang điểm rực rỡ không gì sánh được, giờ phút này chỉ mặc trung y mỏng manh màu trắng, làn da trắng thuần, đúng là như Tây Thi ôm trọn trái tim người khác, rất có thể khơi gợi lòng thương tiếc và ý muốn bảo vệ của nam tử.


Hoàng đế cũng rất đau lòng, hắn ôm Vĩnh An công chúa, dỗ dành lặp đi lặp lại.


“Trẫm không có tình cảm gì đối với Hoàng Hậu, nhưng giang sơn cần có người kế tục, hoàng gia cần có con nối dõi kéo dài.”


Vĩnh An công chúa căn bản không nghe lọt tai, nàng ta nhắc đi nhắc lại mãi lời thề của Hoàng đế khi còn niên thiếu.


“Năm đó rõ ràng Hoàng huynh nói có Vĩnh An là đủ rồi, Hoàng huynh từng nói thiên hạ to lớn, nhưng Hoàng huynh chỉ cần một mình muội thôi……”


Hoàng đế vẫn kiên nhẫn dỗ dành nàng ta, nhưng ta thờ ơ lạnh nhạt, đã có thể nhìn thấy kiên nhẫn của hắn đang giảm bớt từng chút từng chút một.


Theo Hoàng đế đăng cơ, tình huynh muội lúc trước thật ra đã có đường ranh giới…


Ca ca gánh trên vai gánh nặng của bậc Đế vương, nên không thể không bắt đầu suy xét càng nhiều chuyện hơn.


Muội muội được chở che nên vẫn mang tâm tính của trẻ con, vì thế trong lòng chỉ có tình nghĩa khi còn niên thiếu.


Nhưng tình nghĩa đó sẽ có lúc cạn kiệt.


Vị trí của Công chúa trong lòng Hoàng đế đã không còn là độc nhất vô nhị cách một khoảng cách xa rồi.


Ta có thể cảm nhận được, đương nhiên Vĩnh An công chúa cũng có thể cảm nhận được.


Nhưng nàng ta không muốn tiếp nhận.


Vì thế nàng ta càng muốn chứng minh thêm, sự ưu ái của Hoàng huynh đối với nàng ta không hề biến mất.


Nàng ta bắt đầu ganh đua với Hoàng Hậu về mọi mặt.


Hoàng Thượng ban cho Hoàng Hậu quần áo, thức ăn, nàng ta cũng muốn, lại còn muốn đồ phải tốt hơn thế.


Hoàng Thượng ở cùng với Hoàng Hậu bao nhiêu thời gian, thì cũng phải ở bên nàng ta gấp đôi.


Có thể thấy được, Hoàng Thượng rất là mệt mỏi đối với vấn đề này.


Nhưng đúng là hắn vẫn có cảm giác hổ thẹn với Vĩnh An.


Vĩnh An không gả chồng, không kén phò mã, thà rằng thừa nhận lời đồn đãi vớ vẩn cũng muốn chỉ có mình hắn, hắn lại không thể toàn tâm toàn ý lại tình yêu không thể chấp nhận nổi trên đời này, vì thế chỉ có thể đối xử với Vĩnh An tốt hơn gấp bội.


Nhưng mâu thuẫn không thể tránh né mà vẫn xuất hiện.


Tết Trung Thu vừa qua là đến sinh thần của Hoàng Hậu.


Hoàng Hậu một mặt vừa đón sinh thần, một mặt lại có thai, nên sự vui mừng được nhân lên gấp bội, lần này tổ chức một buổi tiệc hoành tráng chưa từng có.


Vĩnh An công chúa cáo ốm không đi, lại để ta đi đưa quà tặng tới.


Sau khi ta trở về bèn miêu tả tỉ mỉ kỹ càng về tình hình của buổi tiệc sinh thần với Vĩnh An công.


Yến hội là tinh xảo xa hoa như thế nào, các cung nhân phụ trách ca múa trong cung đều mặc trang phục thêu chỉ vàng.


Thậm chí Hoàng Thượng còn cho gọi người có tay nghề giỏi chế tạo một hoa viên ở Phượng Nghi Cung để giúp Hoàng Hậu giải buồn, trình độ tinh mỹ không kém Ngự Hoa Viên, các cục đá làm núi giả đều được vận chuyển khẩn cấp từ Thái Hồ tới.


Trong hồ còn có một tòa đài sen được chế tạo từ cả một khối ngọc phỉ thúy, chuyên để cầu phúc cho tiểu hoàng tử ……


Vĩnh An công chúa nghe vậy sắc mặt xanh mét, ta biết, từng câu từng chữ nàng ta hoàn toàn nhớ kỹ.


Hai tháng sau ngày sinh thần của Hoàng Hậu, chính là đến sinh thần của Vĩnh An công chúa.


Nàng ta quyết tâm muốn ganh đua với Hoàng Hậu.


Nhưng khi Vĩnh An công chúa làm nũng lôi kéo cánh tay Hoàng Thượng, sau đó đưa ra quy cách buổi tiệc sinh thần của mình nhất định phải hoành tráng hơn so với Hoàng Hậu xong.


Chờ đợi nàng ta là sắc mặt của Hoàng Thượng dần dần trắng bệch.


Hoàng Thượng nói với vẻ khó khăn: “Vĩnh An…… Chuyện này không thể được.”


7.


Vĩnh An công chúa hoàn toàn không dự đoán được mình sẽ bị cự tuyệt.


Lúc trước nàng vẫn luôn yêu cầu chi phí ăn mặc của mình phải tốt hơn so với Hoàng Hậu, Hoàng Thượng đều chiều nàng, đều đồng ý tất cả.


Nên lần này nàng ta gần như là nổi điên chất vấn: “Vì sao chứ? Không phải Hoàng huynh không có tình cảm gì với Hoàng Hậu sao, chẳng lẽ giờ muốn đối xử với Hoàng Hậu còn tốt hơn so với muội?!”


Hoàng Thượng mệt mỏi xoa giữa mày.


“Vĩnh An, tiệc sinh thần của Hoàng Hậu tốn biết bao nhiêu vàng bạc, ngươi biết không?”


“Nơi này có tám phần là từ mẫu tộc của Hoàng Hậu trợ cấp, không phải là tiền ở trong cung.”


Mẫu tộc của Hoàng Hậu là Giang Nam sĩ tộc, lại khống chế được thương hội ở phía nam, cực kỳ giàu có, thời khắc mấu chốt có thể tự xuất tiền túi tới nâng đỡ cho Hoàng Hậu.


Mà Vĩnh An công chúa muốn tổ chức tiệc sinh thần thì chỉ có thể lấy bạc từ Nội Vụ Phủ ra.


Mà những năm gần đây phủ Nội Vụ muốn duy trì chi tiêu xa hoa của Công chúa nên đã lãng phí rất nhiều tiền, bị hao mòn đến mức càng ngày càng không ổn, hiện giờ căn bản không thể lấy ra nhiều tiền như vậy được.


Vĩnh An công chúa mở to hai mắt không dám tin: “Vậy tăng thuế đi! Quốc khố cũng không còn tiền, nhưng thương hội lại có tiền mà, vậy chứng tỏ huynh để cho bọn họ nộp thuế quá ít!” 

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin