Quy tắc thẻ bài trong trường học

Đi vào phòng vệ sinh, tôi run rẩy mở tờ giấy kia ra xem, sau khi xem xong, cả người tôi chảy mồ hôi ướt đẫm.

Sau khi về phòng học, tôi cố tỏ ra bình tĩnh trở lại chỗ ngồi.

Trịnh Chấn Hải thò người tới hỏi tôi: “Thẩm Chiêu, cậu vừa nói gì cùng thầy giáo thế?”

Tôi hơi mỉm cười: “Không có gì, hỏi bừa vài câu thôi, không gì phản ứng.”

Trịnh Chấn Hải hỏi tiếp: “Nhưng hình như tớ thấy thầy giáo đưa cho cậu cái gì đó?”

Tôi lấy từ trong túi ra một tờ giấy, đưa cho cậu ta: “Cậu nói cái này?”

Trịnh Chấn Hải mở ra xem, là một bài văn mẫu xuất sắc.

“Bây giờ là lúc nào mà cậu vẫn còn muốn viết văn thế?”

“Tớ cũng không muốn, là thầy giáo đưa cho tớ.”

Đuổi đi Trịnh Chấn Hải, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh.

Là danh sách phân nhóm lần thứ ba.

Cũng không khác lần trước lắm, chỉ là thiếu mất vài người.

Trong lòng tôi hiểu rõ, sợ là thời gian còn lại không nhiều lắm.

chỉ còn lại ba nhóm, gần như không có khả năng thông qua khảo sát.

Nếu thật như vậy, qua cuối tuần này, còn phải có một nửa số người phải chết.

Tôi cần phải hành động ngay.

Buổi tối sau khi tan học, tôi tìm đến Dương Diễm Nghị.

“Tớ muốn hỏi cậu một vấn đề.”

“Như thế nào? Vẫn muốn lấy thẻ bài của tớ sao?”

Dương Diễm Nghị có chút cảnh giác.

Tôi ra vẻ thoải mái mà cười cười: “Cũng không phải. Ngày hôm qua ta lấy thẻ bài, cậu lừa tôi với Hứa Khải, coi như hòa nhau.”

Dương Diễm Nghị liếc mắt nhìn tôi một cái, không nói gì.

Tiếp theo tôi nói: “Tớ có một phần tình báo vô cùng quan trọng, tớ chỉ muốn biết, cậu có thể tin được hay không?.”

Hai mắt Dương Diễm Nghị sáng ngời, trầm tư một lúc rồi nói: “Được, cậu hỏi đi.”

“Ba người ở kí túc xá cùng cậu có phải do cậu giết tôi.”

“……”

Dương Diễm Nghị nhìn chằm chằm tôi, không trả lời.

Tôi cũng không nóng nảy, nhìn ngược lại cậu ta.

Sau một lúc lâu, Dương Diễm Nghị bỗng nhiên nghiền ngẫm cười, mở miệng nói: “Tớ nói không phải tớ, cậu tin không?”

Tôi nhún vai: “Qua nửa tiếng nữa, tớ sẽ biết có thể hay không tin.”

Ánh mắt Dương Diễm Nghị trở nên quái dị: “Cậu có ý tứ gì?”

Tôi không nói chuyện, lại dời đề tài đi.

Đợi qua nửa tiếng, Dương Diễm Nghị vẫn yên bình đứng đó.

“Được rồi Thẩm Chiêu, đừng nói lung tung, qua nửa tiếng rồi, mau nói cho tớ biết cậu muốn gì?”

Tôi nhìn thời gian, gật đầu: “Xem ra cậu thật sự đáng tin. Ở đây tớ có một phần danh sách, tớ nghĩ cậu xem xong sẽ thấy chấn động.”

Tay tôi cầm giấy đưa cho Dương Diễm Nghị.

Dương Diễm Nghị xem xong, hai mắt trợn như muốn rớt ra, cả người không tự giác run rẩy.

Không sai, trong tay tôi chính là danh sách phân nhóm lần thứ nhất.

Tôi, Dương Diễm Nghị, Hứa Khải, Trần Mặc, Trình Bân và Tống Tư Toàn vừa chết là một nhóm.

Mà Trịnh Chấn Hải và Đinh Duyệt Di cùng với Văn Siêu là một nhóm.

“Danh sách phân nhóm đã bị người khác đổi mất!”

Dương Diễm Nghị gần như gào thét.

Tôi nhanh chóng che miệng cậu ta lại.

“Có người muốn lợi dụng danh sách phân nhóm để hại người khác.”

Tôi kìm nén lửa giận trong lòng, thấp giọng nói.

Dương Diễm Nghị không thể tin tưởng mà lắc đầu: “Tớ nghĩ có người đã trộm danh sách phân nhóm lần đầu tiên, không ngờ tới danh sách phân nhóm lần thứ hai và thứ ba cũng bị đổi. Thật là đáng sợ. Bới vậy nhóm tớ dù đã đủ 36 nhưng vẫn không vượt qua bài đánh giá, hóa ra tớ và bọn họ không cùng một nhóm!”

Tôi hít một hơi thật sâu, từ từ nói: “Người đổi danh sách nhóm chỉ có thể là người trong hai nhóm của chúng ta, dựa vào danh sách phân nhóm lần đầu tiên và những người bây giờ vẫn sống, ngoài nhóm của chúng ta còn nhóm của Trịnh Chấn Hải thông qua đánh giá.”

Dương Diễm Nghị gật đầu: “Cậu và tớ không có khả năng đổi danh sách, hơn nữa dựa vào tình huống bây giờ, nhóm Trịnh Chấn Hải chắc chắn có người trong tay thừa vài lá bài.”

Đúng vậy, nhóm chúng tôi có 5 người, vừa đủ 36, mà nhóm Trịnh Chấn Hải chỉ có 3 người, lại có thể gom đủ 36, điều này khẳng định, trong tay ba người họ chắc chắn có người trong tay có nhiều hơn một lá bài.

Tôi nói Dương Diễm Nghị: “Mấy ngày nay, chúng ta đừng để lộ, chú ý xung quanh một chút, phải tìm ra kẻ độc ác này. Nhưng muốn thông qua lần đánh giá thứ hai, nhóm chúng ta vẫn thiếu một ít.”

Không nghĩ tới Dương Diễm Nghị cười thần bí: “Yên tâm, chúng ta sẽ không sao.”

Tôi ngạc nhiên, ngay sau đó liền hiểu ý của Dương Diễm Nghị.

“Thẻ bài của cậu là A.”

“Làm đồng đội, cậu cũng nên cho tớ biết thẻ bài của cậu là gì chứ?”

Tôi cũng cười thần bí: “Bây giờ chưa phải lúc, đợi đến khi cần thiết tớ sẽ nói cho cậu biết.”

Nói xong tôi xoay người rời đi.

Không nghĩ tới phía sau lại vang tới một câu: “Hóa ra là vậy.”

10

Mấy ngày nay tạm thời bình an không có việc gì, nhưng mà quy tắc cuối cùng của vườn trường cuối cùng cũng xuất hiện.

Trên đường đi, tôi và Hứa Khải gặp người mặc đồng phục đỏ.

Người mặc đồng phục đỏ thấp giọng thì thầm với chúng tôi: “Cậu muốn đổi thẻ bài không?”

“Quy tắc thứ 5 của vương trường: Nhà trường không phát đồng phục học sinh, nếu gặp người mặc đồng phục màu đỏ xin bỏ qua, gặp người mặc đồng phục màu đen có thể trao đổi thẻ bài.”

Tôi vội kéo Hứa Khải tránh xa người mặc đồng phục đỏ.

Trong lúc vô tình, tôi vô tình nhìn thấy “mặt” của người mặc đồ đỏ dưới lớp mũ. 

Trong nháy mắt, cả người tôi lập tức rợn da gà.

Bên dưới lớp mũ kia hoàn toàn không có mặt!

Chỉ có một hố đen sâu không thấy đáy, thỉnh thoảng lại hiện lên một vài tia điện, bày tỏ nó rất tức giận.

Tôi kìm nén sự sợ hãi trong lòng, nhanh chân rời đi.

Rôt cuộc tôi phải ở cái trường học quỷ dị này trong bao lâu nữa!

Không nghĩ tới mới đi được vài bước, thế mà lại gặp một người mặc đồng phục đen.

Hứa Khải chọc chọc tôi: “Chiêu ca, cậu nhìn kìa, là người mặc đồng phục đen!”

Gặp người mặc đồng phục màu đen có thể trao đổi thẻ bài!

Nhưng hiện tại, có thể đổi thẻ bài hay không cũng không quan trọng, có lá A của Dương Diễm Nghị, chúng tôi đã thông qua đợt đánh giá thứ hai.

Nhưng Hứa Khải không biết.

“Chiêu ca, chúng ta không phải thừa 2 sao? Nếu không tớ đi đổi, chúng ta sẽ vượt qua.”

Tôi nói thầm: “Đừng vội vàng, để tớ quan sát một chút.”

Khi nói chuyện, người mặc đồng phục đen lặng lẽ đi đến chỗ chúng tôii.

“Cậu muốn đổi thẻ bài không?”

Người mặc đồng phục đen cúi đầu rất thấp, tôi không thể nhìn thấy gì dưới lớp mũ.

Gan tôi lớn hỏi: “Muốn, cậu có thể đổi cho tôi thẻ gì?”

“Tôi chỉ đổi lá tiểu quỷ.”

Âm thanh máy móc khàn khàn vang lên.

Cả người tôi run rẩy.

Đổi tiểu quỷ!

Từ đầu tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tin tức về tiểu quỷ.

Tôi kìm nén cảm xúc, giả vờ bình tĩnh mà nói: “Hóa ra trong các thẻ bài có lá tiểu quỷ sao? Tiểu quỷ có tác dụng gì?”

Người mặc đồng phục đen không trả lời, chỉ là lặp lại: “Tôi chỉ đổi lá tiểu quỷ.”

Hứa Khải có chút sốt ruột: “Tại sao chỉ đổi lá tiểu quỷ? Tôi còn không biết có lá tiểu quỷ trong bộ bài.”

Người mặc đồng phục đen không trả lời, cúi đầu đi về phía trước.

Tôi xoa lòng bàn tay đang đổ mồ hôi lạnh, nói với Hứa Khải: “Đi thôi, hình như người mặc đồ đen không muốn đổi bài.”

Người mặc đồng phục đen chỉ đổi lá tiểu quỷ, đây là điều mà tôi không hề nghĩ tới.

Nếu là như thế này, chẳng lẽ lá tiểu quỷ có tác dụng để đổi bài sao?

Tôi còn đang suy nghĩ, không ngờ tới đột nhiên truyền đến một âm thanh.

“Tớ đổi bài với người mặc đồng phục đen, giảm 2, chúng ta có thể thông qua rồi!”

Trần Mặc chạy từ phía sau tới.

Hứa Khải nghi ngờ hỏi: “Người mặc đồng phục đen không phải chỉ đổi lá tiểu quỷ sao? Cậu có lá tiểu quỷ à?”

Trần Mặc sửng sốt một chút: “Tiểu quỷ gì? Các cậu không phải biết số trên lá bài của tớ à?”

Tôi giữ chặt Trần Mặc: “Người mặc đồng phục đen nói gì với cậu?”

“Anh ta…… Anh ta hỏi tớ có muốn đổi thẻ bài không? Tớ nói lá cần đổi với anh ta, anh ta liền đổi cho tớ.”

Tôi nhìn chằm chằm Trần Mặc: “Cậu đổi lúc nào?”

Trần Mặc bị tôi nhìn chằm chằm đến nổi da gà: “Hả, chính là lúc nãy, chắc khoảng nửa tiếng trước. Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

“Cậu không sao chứ?”

“Không sao, vì sao hai cậu cứ thần thần bí bí nhìn tớ như vậy, rốt cuộc sảy ra chuyện gì?”

Tôi nhận ra điều gì đã xảy ra, liếc mắt nhìn Hứa Khải một cái.

“Người mặc đồng phục đen vừa rồi chúng ta gặp là giả.”

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, liền thấy Dương Diễm Nghị bước nhanh đến chỗ tôi, nói nhỏ bên tai tôi: “Trình Bân chết rồi.”

Ngay lập tức tôi rợn hết người.

Trình Bân là thành viên nhóm chúng tôi, theo lý thuyết, nhóm chúng tôi đã thông qua, sẽ không có thành viên tử vong, hiện giờ có người đột nhiên đã chết, chỉ có một khả năng.

Người kia lại ra tay.

Chúng tôi nhanh chóng đi theo Dương Diễm Nghị chạy tới hiện trường.

Trình Bân bị đá đè chết, Dương Diễm Nghị chứng kiến toàn bộ quá trình.

Nếu không phải bị người khác trực tiếp giết chết, vậy thuyết minh, Trình Bân là bị người ta lợi dụng quy tắc hại chết.

Tôi đi đến bên cạnh thi thể Trình Bân, nhìn thấy trường hợp đẫm máu khiến tôi cảm thấy không khỏe.

Tôi cố nén ghê tởm, đá đá thi thể cậu ta.

Quả nhiên tìm được một tấm thẻ bài.

Là con số 9!

Dương Diễm Nghị đi lên phía trước, nói nhỏ bên tai tôi: “Tớ biết lá bài trước đây của Trình Bân, là con số 3.”

Khi bị phân nhầm, Dương Diễm Nghị và Trình Bân là cùng một nhóm, biết con số trên bài của Trình Bân cũng là điều bình thường.

Hiện giờ thẻ bài Trình Bân biến thành 9, điều này nghĩa, cậu ta đã đổi bài cùng người khác.

Những người sống đến bây giờ, đều biết quy định của trường, không được tự ý đổi bài.

Trình Bân sẽ không ngốc đến mức đổi bài cùng người khác.

Như vậy chỉ có một cách giải thích, cậu ta gặp người mà cậu ta cảm thấy có thể đổi thẻ bài.

Người mặc đồng phục đen!

Người mặc đồng phục đen chỉ đổi lá tiểu quỷ!

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin