Quy tắc thẻ bài trong trường học

Tôi quay đầu lại và hỏi Hứa Khải, "Trường học có bao nhiêu quy tắc?"

“Hả?” Hứa Khải bối rối trước câu hỏi của tôi. "Không, không… phải là 6 sao?"

Tôi gật đầu và đặt câu hỏi tương tự cho Trịnh Chấn Hải và những người khác.

Tất cả đều có cùng một câu trả lời.

"6 cái, có chuyện gì sao?"

Tôi mỉm cười tự mãn và nói, "Vậy, chúng ta phải tuân theo là 6 điều này, đúng không?"

Trịnh Chấn Hải nghi ngờ trả lời: "Phải, không phải đã được nêu rất rõ ràng sao? Hãy tuân theo các quy tắc, nếu không sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng."

"Điều đó có nghĩa là những nội dung phía sau chính là lời giải thích và nhắc nhở, nhưng cũng không yêu cầu nhất thiết phải tuân theo?"

Trần Mặc khó hiểu nói: "Nội dung phía sau cũng không có bao nhiêu, chẳng qua là nói về tình huống tập thể, hơn nữa, còn có... ý của cậu là!"

Tôi đột ngột đứng dậy và đi về phía giáo viên chủ nhiệm đang giảng bài.

"Thưa thầy, những lá bài này có ý nghĩa gì ạ?"

Không có gì đáng ngạc nhiên, giáo viên không trả lời và tiếp tục giảng bài một mình.

Không vấn đề gì, các quy tắc nói, đừng cố gắng hỏi giáo viên về các thẻ bài, họ sẽ không nói với bạn.

Tất cả các bạn cùng lớp đều sững sờ trước hành vi của tôi, cả lớp im lặng.

Tôi đứng bên cạnh giáo viên hơn mười phút, không có gì xảy ra.

Tôi đã đặt cược đúng, chúng tôi sẽ không bị phạt vì đặt câu hỏi với giáo viên.

Vì thế……

"Thưa thầy, quy tắc đánh giá là gì ạ?"

Bàn tay đang viết trên bảng của thầy bỗng khựng lại, quay đầu lại một cách máy móc, nhìn tôi với nụ cười trên môi.

"Quy tắc đánh giá là tổng những số trên thẻ bài của mỗi nhóm có thể vượt qua yêu cầu. Con số trong tuần đầu tiên là 36, con số trong tuần thứ hai là 30, con số trong tuần thứ ba là 24 và con số trong tuần thứ tư là 21. Học sinh có tổng số trên thẻ bài đạt 21 đầu tiên lập tức được thông qua.”

Hóa ra yêu cầu đánh giá là như thế này!

Tôi hỏi lại giáo viên: "Điều gì xảy ra với các nhóm không vượt qua đánh giá?"

Giáo viên quay đầu lại một cách máy móc, tiếp tục viết lên bảng vừa nãy.

Dường như trong các quy trình đặt ra, giáo viên chỉ có thể nói về các quy tắc đánh giá.

Tôi quay sang nhìn các bạn cùng lớp, mọi người đều mở to mắt.

"Hiện tại điều kiện thông qua đánh giá đã rõ ràng, mời mọi người nhanh chuẩn bị."

Nói xong, tôi bước nhanh về chỗ ngồi.

Trịnh Chấn Hải giơ ngón tay cái lên với tôi: "Chiêu ca, đúng là trâu bò! Tại hạ bái phục."

Tôi cười nhẹ: "Cơ bản, cơ bản."

Đinh Duyệt Di vẫn lo lắng: “Nhưng mà, chúng ta không thể nói cho đối phương biết số trên thẻ bài, làm sao biết là có thể thông qua hay không?”

Ánh mắt của vài người lại hướng về phía tôi.

Tôi giả vờ nghiêm túc liếc nhìn xung quanh, đột nhiên cười nhẹ: “Ai nói không báo số thì không qua được?”

Hứa Khải trừng to mắt: "Chiêu ca, cậu có biện pháp gì sao?"

Tôi vỗ vai cậu ấy và nói với mọi người: “Quy định không được nói số trên thẻ, nhưng không có quy định không ai được biết con số trên thẻ.”

Trần Mặc nhíu mày: "Có gì khác nhau à?"

"Thẻ bài của cậu là A phải không?"

Tôi đột nhiên hỏi Trần Mặc một câu hỏi.

“Hả? Cậu……”

"Nghĩ kỹ rồi hãy nói, không thể nói dối."

Trên trán Trần Mặc đổ mồ hôi lạnh.

"Tớ, tớ, tớ..."

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Trần Mặc: “Trả lời tớ đi, có phải không?”

Trần Mặc ánh mắt đảo qua lật lại, cuối cùng cắn răng trả lời: "Không phải."

"Có phải lá 2 không?"

"Cậu!"

Đôi mắt của Trần Mặc mở to, cô ấy nghiến răng nhìn tôi.

Tôi cười nhẹ: “Cũng đã nói rồi, sao không nói luôn?”

Trần Mặc hung hăng trừng mắt nhìn ta: "Không phải!"

"3?"

"Không phải!"

"4?"

"Không phải!"

...

Thẳng đến là 8, mặt Trần Mặc khẽ biến sắc, không có trả lời.

Chính xác.

Trần Mặc dữ tợn nhìn tôi, "Đến lượt tớ hỏi cậu!"

Nhưng tôi phẩy tay ngắt lời cô ấy: "Đừng vội vàng, đợi nửa tiếng nữa chúng ta nói tiếp."

7

Sự thật đã chứng minh suy đoán của tôi là hoàn toàn chính xác, quả nhiên chúng tôi có thể nói bóng nói gió để có thể biết con số trên thẻ bài của người khác, chỉ cần không nói trực tiếp cho người khác là được.

Dùng phương pháp này, rất nhanh chúng tôi đã biết hết số trên thẻ bài của mọi người trong nhóm. 

Trần mặc là 8, Hứa Khải là 6, Trịnh Chấn Hải là 6, Đinh Duyệt Di là 3, Tống Tư Toàn là 4.

Mà tôi, vẫn không bị lộ lá bài quỷ nhỏ của mình, khi mọi người đoán thẻ bài của tôi nhắc đến số 5, tôi im lặng một lúc.

Quy tắc trường quy định không thể nói dối đồng đội, nhưng tôi chỉ giữ im lặng, không có thẳng thắn thừa nhận đúng hay sai, cũng không thể tính là nói dối.

Nhưng tổng những con số trên thẻ của chúng tôi mới có 32, kém 4 mới đến 36.

Mấy người chúng tôi hai mặt nhìn nhau.

Đinh Duyệt Di có chút sốt ruột: “Thẩm Chiêu, cậu có nhiều ý tưởng, mau nghĩ cách, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Tôi cười khổ: “Hiện tại cũng chỉ có hai cách.”

Trần Mặc đấm tôi một cái: “Bây giờ là lúc nào mà cậu còn úp úp mở mở!”

Tôi xoa bả vai bị Trần Mặc đấm: “Cách thứ nhất, chờ người mặc đồng phục đen, rồi trao đổi thẻ bài cùng người đó.”

Mắt Tống Tư Toàn sáng ngời: “Đúng thế, thế mà tớ lại quên mất quy định này.”

Nhưng Trịnh Chấn Hải lập tức hất cho một gáo nước lạnh.

“Nhưng mà, mấy ngày nay đã có ai gặp được người mặc đồng phục đen chưa?”

Mấy người chúng tôi liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi lắc đầu.

Ánh mắt Tống Tư Toàn vừa sáng lên lại trở về với sự ảm đạm.

Trần Mặc đẩy tôi một lần nữa: “Không phải còn có biện pháp khác sao? Cậu mau nói đi!”

Tôi nhìn lướt mọi người một lượt, hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: “Cách còn lại chính là đoạt tấm thẻ bài có chứa số 4 của người khác.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng.

Chúng tôi đều hiểu câu này có ý nghĩa gì.

Hứa Khải cắn răng một cái: “Khi mà cậu chết tôi sống như thế này ai rảnh lo nhân nghĩa đạo đức chứ. Chiêu ca, nếu chúng ta đã biết thiếu bao nhiêu, không bằng tranh một lần.”

Đinh Duyệt Di cũng phụ họa: “Hứa Khải nói đúng, bản thân mình còn không lo xong thì ai còn quan tâm tới người khác.”

Tôi suy nghĩ một lúc lâu, gật gật đầu.

Hứa Khải thấy tôi đồng ý, ánh mắt trở nên kiên định, nói với tôi: “Như vậy, vấn đề cuối cùng. Làm sao chúng ta biết lá bài trên tay ai là con số 4?”

“Tớ biết một người có lá bài là 4.”

Theo âm thanh, chúng tôi nhìn lại, người nói chuyện là Trịnh Chấn Hải.

“Lúc trước tớ vô tình nhìn thấy lá bài của Dương Diễm Nghị là 4.”

Trịnh Chấn Hải chột dạ nói.

Dương Diễm Nghị!

Nghe thấy cái tên này, tôi không nhịn được căng thẳng trong lòng.

Nếu là người khác thì còn tạm được, nhưng Dương Diễm Nghị tuyệt đối không phải là một người đơn giản, muốn đối phó với cậu ta cũng không phải chuyện dễ dàng.

Hơn nữa, dựa theo tình hình trước mắt, trong tay Dương Diễm Nghị chắc là có 5 thẻ bài, thậm chí có khả năng đã gom đủ 21, trở thành người duy nhất thông qua đánh giá.

Tôi và Hứa Khải liếc nhau, không nói gì.

Ba nữ sinh cũng im lặng, sau một lúc lâu, cuối cùng Trần Mặc mở miệng nói: “Việc này nên giao cho mấy đồng chí nam sinh thôi.”

Hứa Khải vừa nghe liền không vui: “Lời này của cậu có ý gì? Vì sao lại phải giao cho nam sinh? Bây giờ chúng ta chính là một nhóm. Ngược lại tớ cho rằng giao cho nữ sinh còn tốt hơn, ít nhất các cậu còn có thể dụ dỗ bằng vẻ bề ngoài.”

Mặt Trần Mặc đỏ lên: “Hứa Khải, sao cậu lại nói khó nghe như vậy!”

Đinh Duyệt Di giữ chặt Trần Mặc đang tức giận: “Mặc Mặc, đừng tức giận, Hứa Khải nói vậy cũng có đạo lý. Dưới loại tình huống này, mọi người đều sẽ có lòng phòng bị, nữ sinh ngược lại còn có chút ưu thế.”

Tôi nghĩ một chút rồi nói với Trần Mặc: “Cậu cố nghĩ cách để lừa Dương Diễm Nghị ra, còn lại bọn tớ sẽ giải quyết.”

Trần Mặc còn muốn nói gì đó, nhưng hé miệng một lúc vẫn không thấy nói gì, chỉ  nhẹ nhàng gật đầu.

Bên cạnh, Trịnh Chấn Hải nhỏ giọng nói: “Việc này tớ không làm được, ta sẽ không tham gia. Thẩm Chiêu, cậu giúp tớ nhé.”

Tôi liếc nhìn cậu ta một cái, không nói gì.

Tôi cũng hiểu tâm lý cậu ta đôi phần.

Tuy răng ở hoàn cảnh này, khó ai mãi có thể làm người tốt nhưng cũng đâu có ai muốn làm người xấu?

Sau khi tan học vào buổi tối, không biết Trần Mặc làm thế nào, thật sự lừa được Dương Diễm Nghị ra ngoài.

“Rốt cuộc cậu biết bí mật gì, nói ở đây luôn đi.”

Vừa đến rừng cây nhỏ sau ký túc xá, Dương Diễm Nghị dừng bước.

“Tớ mới là người muốn nói bí mật cho cậu.”

Tôi và Hứa Khải lần lượt đến đứng hai bên Dương Diễm Nghị.

“Là các cậu ấy ép tớ, tớ không biết gì hết, tớ đi trước đây!”

Trần Mặc nói xong vội vàng biến mất trong bóng đêm.

Dương Diễm Nghị nhìn tôi và Hứa Khải, nhíu mày, bỗng nhiên thả lỏng cười: “Làm gì thế? Khiến mọi người đều căng thẳng? Đều là bạn học của nhau, có gì từ từ bàn bạc.”

Hứa Khải hung hăng trợn mắt nhìn chằm chằm Dương Diễm Nghị: “Vậy tớ nói thẳng. Bọn tớ cần thẻ bài của cậu.”

Biểu cảm trên mặt Dương Diễm Nghị thay đổi, không tự giác lùi về phía sau một bước, lại bị tôi chặn đường.

“Các cậu, các cậu muốn thẻ bài của tớ làm gì?”

Dương Diễm Nghị không tự giác nâng cao giọng.

“Đừng vô nghĩa. Cho cậu hai lựa chọn, nêu không tự đưa ra thì……”

Hứa Khải lấy con dao găm bên hông ra.

Lòng tôi trùng xuống, không ngờ lần này Hứa Khải lại quyết tuyệt như vậy, còn dấu một con dao găm.

Xem ra tên ngốc này khi tàn nhẫn cũng là một nắm đấm tốt.

Hơi thở của Dương Diễm Nghị trở nên dồn dập: “Hai lựa chọn này có gì khác nhau sao? Đưa bài cho các cậu thì tớ cũng phải chết.”

“Không đưa thẻ bài thì tớ sẽ đâm cậu, cậu có tin không!”

Ánh mắt Hứa Khải càng thêm hung ác, lưỡi dao găm đã đặt cạnh cổ Dương Diễm Nghị.

Dương Diễm Nghị cũng không cần đầu, nhắm mắt lạnh lùng nói: “Vậy cậu đâm chết tớ đi, ít nhất để tớ được chết một cách thoải mái.”

“Cậu!”

Hứa Khải tức đến mức không nên lời.

Tôi bỗng nhiên cười, vỗ bả vai Dương Diễm Nghị, tiện tay kéo cánh tay đang cầm dao của Hứa Khải xuống.

“Tớ biết chuyện này hơi khó xử với cậu, nhưng tớ nói thật cho cậu biết, nhóm chúng tớ chỉ thiếu một lá bài trong tay cậu là có thể thông qua đánh giá. Hi sinh một mình cậu, cứu cả nhóm tớ đây không là việc rất vĩ đại à?”

Dương Diễm Nghị lạnh lùng nhìn tôi nói: “Việc lớn lao như thế, cậu tìm người khác đi, tớ không muốn làm anh hùng.”

“Cậu thật sự cho rằng tớ không dám giết cậu sao!”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin