NGƯỜI MÁY BỊ MẤT KHỐNG CHẾ ĐÃ HẮC HÓA

Tốc độ làm việc của công ty Hoàn Mỹ rất nhanh, dù sao cũng là Công ty khoa học kỹ thuật lớn nhất thế giới, bản thân giá trị chế tạo của S970 cũng đã đắt đỏ, công ty hứa hẹn bảo trì suốt đời, vì vậy sau khi cô gọi điện, khoảng nửa canh giờ sau đã có người tới cửa.


Lúc này đã muộn, cũng sắp tới 11 giờ.

Chỉ là dịch vụ sau khi bán 24/24 cũng là tiêu chuẩn của Công ty Hoàn Mỹ.

Nhân viên đến tận cửa bảo hành là một người đàn ông tầm 30 tuổi.


Một một bộ âu phục chỉnh tề màu xanh đậm, mang một cái kính gọng vàng trên sống mũi, dáng vẻ thoạt nhìn rất nhã nhặn.


Nhân viên bộ phận kỹ thuật đều đẹp trai đến mức đáng giận như vậy sao? Hình như còn thấy hơi quen quen, trong giây lát cô không nhớ ra được đã gặp nhau ở đâu. Chúc Sa oán thầm trong lòng.


"Cô là cô Chúc đúng không?" Người đàn ông mở miệng nói.

"Đúng vậy."

"Tôi là nhân viên công tác công ty Hoàn Mỹ cử đến để cung cấp dịch vụ sau bán hàng cho cô, tôi tên là Lục Tùng."


"A, anh không phải nhà phát triển sao?" Chúc Sa đã từng nghe tên của anh ta, thường xuyên nhìn thấy ở trên tạp chí.

"Đúng vậy, tôi đã đích thân dẫn dắt nhóm chế tạo người máy dòng S, và cô là người đầu tiên phản hồi rằng đã xảy ra sự cố, vì vậy tôi muốn xem có chuyện gì xảy ra."

"Như vậy à, anh vào đi."

Lục Tùng đi vào phòng ngủ của cô, thời điểm nhấc chân đi vào vẻ mặt có chút ngơ ngác.

Mặt Chúc Sa trong nháy mắt đỏ rực.


Vừa rồi sau khi gọi điện thoại cô liền tranh thủ thời gian đi tắm rửa, vừa chỉnh trang xong bộ dạng bản thân thì dịch vụ hậu mãi đã tới cửa, thế cho nên cô không có thời gian đi quản S970 nữa.


Hắn vẫn đang duy trì một loại tư thái cực kỳ bại lộ ngửa mặt nằm ở trên giường, ‘cây chúc chích’ to lớn nhân tạo vẫn duy trì tư thế bừng bừng phấn chấn như cũ.


Lục Tùng khôi phục trạng thái bình thường rất nhanh, không biểu hiện ra biểu cảm nào khác.


Thế nhưng Chúc Sa vẫn cảm thấy rất lúng túng, cô muốn chứng minh sự trong sạch của mình, thế nhưng Lục Tùng đã quay người đi, lấy công cụ từ trong chiếc va ly có mật mã mà anh ta mang tới, nếu còn nói thêm cái gì ngược lại sẽ có vẻ giấu đầu hở đuôi.


Vì vậy cô vội vàng kéo quần của S970 lên một cái.

Nhưng không có kết quả…


Lục Tùng quay đầu chứng kiến động tác của cô, cười cười nói: "Cô đừng để trong lòng, đây là chuyện rất bình thường."

"Không, không phải như anh nghĩ!" Chúc Sa quẫn bách nói: "Đây chính là vấn đề trục trặc tôi phản hồi với mấy người."

"Cô nói đi."

"Tôi..." Chúc Sa nghĩ đến lý do hắn trở nên như vậy, trong lúc nhất thời trở nên lúng túng, vì vậy ấp úng nói tiếp: "Tôi vừa tắm rửa xong chuẩn bị ngủ ở trong phòng, hắn đột nhiên vào được, sau đó..."


Lục Tùng lẳng lặng nghe: "Sau đó thì sao?"


"Sau đó hắn đã vi phạm chỉ thị của tôi muốn phát sinh quan hệ cùng tôi."


Lục Tùng gật đầu, ấn gọng kính một bên xuống, thấu kính mắt phải liền thay đổi hình thái, thành kiểu dáng một cái kính hiển vi đơn giản.

Chỉ thấy hắn cầm trong tay một dụng cụ kỳ quái, rồi nhấn nút nguồn của S970.

Theo một âm thanh rất nhỏ của dòng điện xẹt qua, S970 chậm chạp mở mắt.


Trong con ngươi nổi lên một luồng ánh sáng màu đỏ, thoáng qua dập tắt, lại biến thành màu xanh xám.


"Chủ nhân."

Hắn xoay đầu lại, trên mặt khôi phục bộ dáng mỉm cười kính cẩn lúc trước.

Lục Tùng đã tiến hành kiểm tra với hắn, hỏi thăm một chút dị thường vừa rồi của hắn.


Vừa rồi chi tiết Chúc Sa nói hàm hồ qua loa bị S970 nói ra từ đầu chí cuối, cô lập tức quẫn bách, tranh thủ thời gian mở miệng nói: "Câm miệng!"


"Vâng chủ nhân."


Lục Tùng hắng giọng, bắt đầu kiểm tra mã chương trình, sau đó nói với Chúc Sa: "Mọi thứ vẫn bình thường."


Chúc Sa nói: "Có thể, có thể nói người máy vĩnh viễn sẽ không vi phạm mệnh lệnh chủ nhân không? Vừa rồi căn bản hắn không nghe lời của tôi?"


Lục Tùng giải thích nói: "Vì S970 là một người máy rất thông minh với khả năng tự học, nó sẽ dự đoán một số hành vi. Ví dụ, nếu cô trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, nó sẽ massage cho cô. Nếu cô đi tới một bữa tiệc, nó sẽ chuẩn bị trước canh giải rượu, ngay cả khi cô chưa bao giờ nói với nó, nó có thể dự đoán được. "


Chúc Sa như đã hiểu ra một chút, lời giải thích này cũng rất có lý.


"Thế nhưng hắn căn bản không nghe lời, tôi bảo hắn dừng tay nhưng hắn vẫn tiếp tục..." Cô đỏ mặt nói ra, nói loại chuyện này với một người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi, làm cho cô rất ngại.


"Các cô gái trong tình yêu bởi vì rụt rè mà thường nói ra một ít lời không theo như mong muốn thực sự, thế hệ người máy này đã được viết rất nhiều mã chương trình như vậy và sử dụng chúng một cách linh hoạt, đó cũng là biểu hiện của trí thông minh cao. Đương nhiên, nếu như không thích, có thể tự tay đóng lại hình thức này."


"Đóng lại ở đâu?"

Lục Tùng mở bảng điều khiển: "Đây, bây giờ có cần tắt cho cô không?"

"Tắt đi tắt đi!" Chúc Sa nói liên tục không ngừng.


"Được."

Sau khi kiểm tra hoàn tất mọi thứ, Lục Tùng nói với cô: "Có lẽ không còn vấn đề gì nữa."


"Cảm ơn, đã trễ thế như vậy, còn khiến anh phải đi một chuyến."


"Nên vậy." Lục Tùng lấy ra một tờ danh thiếp: "Đây là số điện thoại của tôi, có vấn đề gì có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào."

"Vâng."


Chúc Sa tiễn Lục Tùng ra ngoài, sau đó trở lại phòng.

S970 khôi phục bộ dạng bình thường, kính cẩn đứng ở một bên.

Chúc Sa đi qua, ngước cổ theo dõi hắn hồi lâu, cho đến khi mỏi cổ mới rời mắt.

Vóc dáng đặt theo yêu cầu hình như hơi cao quá.

Cô bóp bóp cổ.

Cảm thấy chẳng may xảy ra vấn đề gì, cô và hắn... Hoàn toàn không phải cùng đẳng cấp.

May mắn thay, cô đã được giải thích nguyên nhân rõ ràng, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Sau khi lên giường, cô lại nghĩ tới tình hình lúng túng liên tiếp hôm nay, cô muốn c/h/ết quách đi cho rồi.

Chôn mặt trong gối đầu, cô khó chịu gào thét một tiếng, rồi sau đó như cam chịu quấn mình trong chăn.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin