HOẠN SỦNG

Đã ba ngày liên tiếp Lý Cảnh Hoà chưa đến. Lúc Thịnh Tuyết Tản đi báo cáo nhiệm vụ, thì thấy thống lĩnh Ngự lâm quân đang bị mắng, Lý Cảnh Hoà đứng trước án thư gõ bang bang đồ chặn giấy, miệng tức giận mắng: “Đồ vô dụng, có một tên thích khách thôi mà mất nhiều thời gian tìm như vậy, cho dù đào sâu ba thước đất cũng phải tìm được hắn tới đây cho ta.” 

Thịnh Tuyết Tản lẳng lặng đứng ở một bên, chờ đến lượt bị mắng, bởi vì người trong Tây Xưởng cũng không điều tra ra. Lô Vãn làm việc không để lại dấu vết, theo như nàng nói thì người đó là kiếm khách giang hồ, nàng đã cho hắn ta một số tiền lớn, bây giờ có lẽ hắn ta đã chạy đến Mạc Bắc rồi.

Cũng may dường như Lý Cảnh Hoà đã mắng mệt rồi, ông ta ngồi xuống hít một hơi, tiểu thái giám bên cạnh vội vàng hầu hạ trà, Lý Cảnh Hoà nhấp một ngụm, thậm chí còn ném chén trà đi, chén trà làm bằng bạch ngọc lăn đến chân Thịnh Tuyết Tản, cả đám người vội vàng quỳ xuống cầu xin Hoàng thượng bớt giận.

Trước mắt Hoàng thượng có quầng thâm mắt, đã mấy ngày nay ông ta đều ngủ không ngon, ông ta luôn nghĩ đến các phi tử xinh đẹp trong cung, hằng đêm ngủ lại trong cung của các phi tần khác, nhưng ông ta luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, làm cho tim gan mấy ngày này cảm thấy rất ngứa ngáy.

Nhưng ông ta không dám đến cung của Dao phi nương nương, chuyện thích khách vẫn chưa có kết quả, nếu bây giờ đi gặp Dao phi thì thật sự rất nguy hiểm. Lô Vãn cũng không muốn rời khỏi cung, Lý Cảnh Hoà sai người đi gọi nàng đến tẩm điện của mình, nhưng cái ông ta nhận được chính là Lô Vãn vừa khóc vừa ầm ĩ, nói lỡ như mình liên lụy đến Hoàng thượng thì chết cũng không đáng tiếc, nói xong còn đập đầu vào tường.

Thái giám thông báo vội vàng đưa tay kéo nàng lại, còn ra trò ra dáng vỗ về cảm xúc của nàng, sau đó mới vội vã trở về hồi âm với Lý Cảnh Hòa. Mặc dù Lý Cảnh Hòa không hài lòng với việc mời người không đến, nhưng cuối cùng ông ta cũng không tức giận, ông ta lại buồn chán chờ Ngự lâm quân tra án.

Khi Thịnh Tuyết Tản trở về sau khi bị mắng, Lô Vãn đang chăm hoa cỏ trong sân. Nàng và Lê Nô mỗi người cầm một cái kéo bạc tinh xảo cắt đứt những bông hoa đang nở rộ một cách không hề thương tiếc, thỉnh thoảng Lô Vãn sẽ quay sang bên cạnh nói gì đó với Lê Nô, lúc đó Lê Nô sẽ ngượng ngùng cười, còn Lô Vãn lại cười to đến mức run rẩy cả người. Thịnh Tuyết Tản vừa bước vào cửa, Lê Nô đã thu lại vẻ mặt, Lô Vãn thấy sắc mặt nàng ấy thay đổi, nàng ngẩng đầu lên đã thấy Thịnh Tuyết Tản bước vào bậc thềm.

Dao phi như một con bướm bay ngả nghiêng chạy nhào vào vòng tay hắn, trên người nàng còn vương hương hoa trong vườn. Mặt Thịnh Tuyết căng chặt, hắn thăm dò trái phải, nhưng trong viện không còn ai, không biết người của Tây Xưởng đã đi đâu hết rồi.

Hắn đưa tay ra ôm lấy nàng, hắn bình tĩnh ngăn chặn suy nghĩ cố gắng trèo lên trên người mình của Lô Vãn. Lô Vãn bĩu môi, nhưng vẫn đứng thẳng dậy.

“Có phải hằng đêm ông ta không được ngủ yên đúng không?” Lô Vãn cười tủm tỉm.

Thịnh Tuyết Tản gật đầu, nhìn Lô Vãn, hắn mở miệng chỉ nói một chữ ‘người…’, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Hắn có linh cảm, nếu hỏi thì Lô Vãn nhất định sẽ nói. Nhưng hắn không muốn hỏi, hắn không muốn kết thúc sự ấm áp này nhanh như vậy, nếu Lô Vãn lợi dụng hắn, vậy hắn mong mình sẽ có giá trị lợi dụng.

Lô Vãn không để ý đến suy nghĩ nhỏ nhặt của hắn, nàng kéo lấy tay hắn đi vào trong điện. Lê Nô chỉ liếc mắt nhìn hai người, những người còn lại đều bị nàng ấy đưa đến ruộng thuốc sân sau để nhổ cỏ, không ai quấy rầy bọn họ, sau đó nàng ấy lại cúi đầu tiếp tục cắt hoa làm gia vị hàng ngày.

“Có lẽ không được mấy ngày nữa.” Lô Vãn thở dài: “Ông ta luôn nghĩ biện pháp, Ngự lâm quân cũng sẽ nghĩ biện pháp, ông ta cũng không thể chịu giày vò vì chưa tìm được phạm nhân.” 

Thịnh Tuyết Tản vuốt mái tóc mềm mại của nàng, hắn nghĩ đến việc mình đã phái người đi điều tra nàng, nếu như bị nàng phát hiện ra, thì liệu nàng có còn ở gần gũi với mình như vậy nữa không.

Thịnh Tuyết Tản đưa cho nàng một chiếc trâm cài, thân trâm màu bạc, phía trên có đính một viên ngọc lục bảo, dưới ánh sáng viên ngọc như những ngọn sóng màu xanh biếc đang lưu động.

“Ngày thường nương nương có thể cầm phòng thân.” Thịnh Tuyết Tản vặn viên ngọc trên cùng từ trái qua phải, một cây kim bạc sắc nhọn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo thò từ ra dưới cây trâm.

“Là ngươi làm sao?” Lô Vãn có chút vui vẻ, đỡ đầu để Thịnh Tuyết Tản cài trâm cài cho mình.

Thịnh Tuyết Tản không vội cài trâm cho nàng, sau khi dạy nàng cách kích hoạt cơ chế hoạt động vài lần, mới cài trâm sang một bên búi tóc của nàng.

“Ở Tây Xưởng có thợ thủ công chuyên chế tạo ám khí, thần chỉ căn cứ theo bản vẽ của hắn để sửa lại thôi.” Thịnh Tuyết Tản giải thích.

“Vậy ta sẽ đưa kim tẩm độc cho Lê Nô.” Lô Vãn mỉm cười nói, xoay người ôm lấy eo Thịnh Tuyết Tản: “Ngươi không cần phải lo cho ta đâu, ta mạnh lắm đấy.” 

Trong mơ, sở dĩ nàng chết dưới mũi tên của Lý Hoán Vĩ là do nàng quá bất cẩn, không dẫn theo Lê Nô bên cạnh, nàng không ngờ một tên điên như Lý Hoán Vĩ lại dám bắn chết nàng trước mặt mọi người. Lô Vãn có tâm kế, nhưng dù sao nàng còn quá trẻ, vậy nên nàng quá tự tin vào phán đoán của bản thân cho nên mới rơi vào đường cùng như vậy.

Thịnh Tuyết Tản ôm lại nàng, hắn ngửi mùi thơm trên mái tóc nàng, hắn cảm nhận được một cảm giác thỏa mãn mà trước đây chưa từng có, khi ôm nàng vào lòng, máu lạnh trong hắn lại bắt đầu sục sôi lên vì nàng.

Lô Vãn đã quen làm nũng, nàng biết Thịnh Tuyết Tản không muốn từ chối mình, về cơ bản chẳng ai muốn đi một mình khi xung quanh không có ai, vậy nên cả người nàng đều treo trên người Thịnh Tuyết Tản, Thịnh Tuyết Tản đang xử lý sư vụ trước bàn. Mặc dù những người khác không thể ra ngoài cung, nhưng lịch trình của Tây Xưởng vẫn đang tiến hành theo đúng kế hoạch, rất nhiều thuộc hạ sẽ đến báo cáo với hắn.

Hắn nhìn lá thư thuộc hạ truyền đến, Lô Vãn dán ở bên cạnh, đọc sách y thuật một lúc rồi lại đặt xuống. Nàng cầm một cây bút lông lên viết viết vẽ vẽ chấm đen chấm đỏ trên giấy Tuyên Thành, làm lãng phí giấy và mực tốt nhất.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin