HOẠN SỦNG

Khi Lô Vãn tắm rửa xong đi ra, không biết Thịnh Tuyết Tản đã ngồi trong phòng từ khi nào, ánh nến trong phòng sáng rực, ngoài cửa sổ ánh trăng trên cao cũng đang chiếu sáng.

“Không phải chàng nói hôm nay không đến được sao?” Lô Vãn xua tay bảo Lê Nô đi ra ngoài, còn mình thì đi về phía hắn.

Nàng mới ra khỏi mặt nước nóng, hơi nước nóng trong hồ nước bốc lên hun mặt nàng đỏ ửng, Lê Nô dùng khăn lau tóc nàng rất lâu, sau đó bôi dầu dưỡng tóc, bây giờ mùi thơm càng đậm hơn.

Nàng mặc một chiếc trung y màu hồng cánh sen sạch sẽ, váy lụa hồng thêu hoa bướm, không giống vẻ cao quý như lúc ban ngày ở trong cung, bây giờ nàng đang mềm mại nhẹ nhàng đi tới.

Một tay Thịnh Tuyết Tản cầm thư, tay kia cầm mực, hắn đang cân nhắc kế hoạch tiếp theo. Lô Vãn bước lên phía trước, Thịnh Tuyết Tản không ngẩng đầu lên, hắn đặt thư xuống, vươn tay ôm lấy eo nàng, để nàng ngồi trong lòng mình.

Nữ nhân trong lòng ngó đầu ra nhìn, chữ của Thịnh Tuyết Tản rất cứng cáp có lực, chữ của hắn còn đẹp hơn cả mấy cái chân gà Lô Vãn viết trên mặt đất, trong thư nói, ban đêm lẻn vào trộm thư, nói tóm lại đây là nhiệm vụ mà bây giờ Thịnh Tuyết Tản đang bận rộn.

“Có chuyện gì phiền phức à?” Lô Vãn nhẹ giọng hỏi.

Thịnh Tuyết Tản hôn lên đỉnh đầu nàng, nói: “Không có gì, chỉ là có chút rườm rà thôi, nhưng vẫn có thể giải quyết được.”

Lô Vãn buồn chán ngồi đó, nàng vươn tay lấy thư tới đọc, trong thư nói Bộ Binh Thượng Thư đốt kho trong đêm, rất khó thu thập chứng cứ.

“Có cần ta giúp gì không?” Lô Vãn gối đầu lên cánh tay hắn.

“Chuyện nhỏ thôi, hắn đốt nhà kho, nhưng lại không thể giết chết tất cả mọi người, cho dù có phá hủy tất cả sổ sách, thì vẫn sẽ để lại dấu vết.” Thịnh Tuyết Tản đã viết thư trả lời, sai người trong quân doanh tiếp tục điều tra.

Hắn gõ nhẹ vài cái lên mép cửa sổ, một con quạ đen bay tới, Thịnh Tuyết Tản buộc lá thư vào chân con quạ. Lúc này, tròng mắt con đảo qua, chăm chú quan sát Lô Vãn.

Lô Vãn thấy rất đáng yêu, nàng lấy một quả táo nhỏ từ bên cạnh, con quạ đen mổ vài cái, nhưng còn chưa ăn xong thì đã bị ngón tay của Thịnh Tuyết Tản búng đi

“Con này ăn no sẽ lười làm việc.” Thịnh Tuyết Tản nhìn quả táo mà Lô Vãn vẫn đang cầm trong tay rồi giải thích.

“Được rồi.” Lô Vãn rút tay về, ném quả táo ra ngoài cửa sổ, quả táo rơi vào trong hoa viên.

“Hôm nay nàng có uống hết thuốc không?” Thịnh Tuyết Tản tìm được một đống thuốc bổ, Lô Vãn biết ý tốt của hắn, nhưng nàng vẫn có chút không chịu nổi.

Tất cả thuốc được gửi đến đều là những loại thuốc bổ tốt nhất, đây đều là thuốc bổ mà mấy nhà quyền quý trong cung dùng để lôi kéo hắn trong những năm qua, ngày nào Lê Nô cũng dùng nhân sâm trăm năm hầm canh, khiến bốn chủ tử trong cung uống đến mức sắp chảy máu mũi tới nơi.

“Ta uống canh nhân sâm rồi, đốc chủ có muốn kiểm tra không?” Lô Vãn mở miệng, cái lưỡi hồng hào ngoan ngoãn nằm ở trong miệng.

Thịnh Tuyết Tản hôn lên môi nàng, đầu lưỡi Lô Vãn nhanh chóng vươn ra, khiến nụ hôn này không thể tách rời.

“Không đắng như trong tưởng tượng.” Thịnh Tuyết Tản thành thật trả lời: “Còn mấy liều thuốc bổ nữa?”

Vẻ mặt Lô Vãn sững sờ, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành. Chẳng lẽ nàng lén đổ thuốc đi bị phát hiện rồi sao? Nàng nhìn mấy bông hoa mẫu đơn cao lớn lạ thường ngoài cửa sổ, nhánh cây cao đến nửa thân người quấn quanh vào nhau, những bông hoa nở rộ cũng đang duyên dáng khoe sắc.

“Mấy chuyện này đều do Lê Nô phụ trách, ta làm sao mà biết được chứ?” Lô Vãn nhẹ giọng nói, trong giọng điệu còn có chút tủi thân vì Thịnh Tuyết Tản nghi ngờ mình.

“Để nương nương chịu uất ức rồi.” Thịnh Tuyết Tản tiến lại gần, hai tay ôm lấy eo nàng, gầy quá, không biết làm thế nào mới có thể chăm nàng béo lên: “Ta chỉ muốn biết thuốc có hữu hiệu và có chỗ nào cần cải tiến hay không thôi.”

Trước khi Lô Vãn kịp thở phào nhẹ nhõm, Thịnh Tuyết Tản lại nói tiếp: “Nhưng lại rất có lợi cho việc ra hoa, không biết tưới cho cây ăn quả có kết ra trái to được không?”

Tự biết mình đuối lý, Lô Vãn mỉm cười lấy lòng, ôm eo Thịnh Tuyết Tản lắc lư: “Ta khỏe lắm, chàng đừng lo mà.”

Hai người vành tai chạm tóc mai dính nhau dưới ánh nến một lúc lâu, khi nửa đêm trăng treo đầu cành, Thịnh Tuyết Tản giục Lô Vãn đi khi.

Ban đêm Thịnh Tuyết Tản còn việc phải làm, hắn muốn đi kiểm tra ngân khố Quân Ti trong đêm, cho nên hắn dỗ dành Lô Vãn ngủ sớm rồi tự mình rời đi.

Trước khi đi, Lô Vãn vươn tay nắm lấy lòng bàn tay của hắn và đưa cho hắn một ống tre.

“Nếu chàng gặp nguy hiểm thì ném ống tre này vào người đó. Cái này không làm tổn thương đến tính mạng, nhưng có thể kéo dài thời gian giúp chàng chạy trốn.” Trong ống tre yên tĩnh, nhưng khi cầm lên lắc thì có thể cảm nhận được bên trong có thứ gì đó.

“Được.” Thịnh Tuyết Tản thay nàng ghém lại chăn, thổi tắt một bậc nến ở cạnh giường, sau đó mới rời đi.

Khi hắn đi ra ngoài thì thấy Ngân Đĩnh đang canh gác bên ngoài, cậu ta ngồi trên một chiếc ghế đẩu ở cửa, nhưng luôn cảnh giác với xung quanh.

Thấy Thịnh Tuyết Tản đi ra, cậu ta cung kính hành lễ: “Đốc chủ.”

“Chăm sóc nàng ấy cẩn thận.” Thịnh Tuyết Tản đã không còn vẻ dịu dàng ngọt ngào trước mặt Lô Vãn nữa, khi rời khỏi điện của Dao phi nương nương, hắn lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường ngày.

Tham ô quân lương chỉ là mồi nhử để hắn tóm người đứng đầu.

Lý Cảnh Hoà trị vì mấy chục năm, bên ngoài thì thấy thái bình, nhưng đại thần thế gia đã rục rịch từ lâu, bọn họ vì duy trì sự vẻ vang cho gia tộc của mình mà ngầm tranh đấu đến đầu rơi máu chảy. Bây giờ mấy thế gia có địa vị ngang hàng trong triều đã bắt đầu xuống tay từ Bộ binh, quấy nhiễu sự cân bằng.

Đến lúc đó, cho dù Hoàng Thượng có quyến luyến hậu cung đến đâu thì cũng không thể nhắm mắt làm ngơ trước tấu liên danh của thế gia, mà chỉ có thể tốn rất nhiều sức lực trước triều.

Ngón tay Thịnh Tuyết Tản vuốt ve ống tre trong tay áo, hắn không biết bên trong là gì, nhưng Lô Vãn đưa cái gì thì hắn đều cảm thấy rất yên tâm.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin