HAM MUỐN
Chương 139  


Im lặng một lát xong, giọng nói của Văn Quốc Đống nghẹn ngào mở miệng gọi

Vợ.”


"Hửm?"


Nghe thấy chữ này, động tác hôn gậy thịt của Tô Bối không dừng lại, đầu lưỡi còn thường cọ thân gậy, dẫn tới đốm lửa trong ngực Văn Quốc Đống càng lúc càng mãnh liệt.


Vợ... Còn muốn... Muốn... Ừm...”


Còn chưa kịp nói xong, Tô Bối lại dùng miệng nuốt gậy thịt của Văn Quốc Đống vào.


Nhưng mà gậy thịt của Văn Quốc Đống thực sự quá dài, căn bản không thể thông thuận nhả ra nuốt vào, chỉ có thể bao bọc nửa thanh, cái lưỡi mềm mại mút chặt lấy thân gậy.


“Ừm... A... Vợ anh giỏi quá...”


Văn Quốc Đống sắp bị kỹ thuật trúc trắc này của Tô Bối bức điên: 

“Lại sâu thêm chút nữa... Ừm... Lưỡi... Đầu lưỡi... Ừm…”


Tô Bối dựa theo lời Văn Quốc Đống nói, chậm rãi ngậm lấy gậy thịt, lưỡi thường lướt qua mắt ngựa trên đầu nấm. 


Bị trêu chọc hơi thở lại nặng hơn một chút: 

“Phù... Vợ ơi... Lại, lại nhanh thêm chút nữa... Ừm…”


Tô Bối nghe lời miệng và tay nhanh hơn, cơ thể Văn Quốc Đống căng cứng: 

“Phù... Sắp bắn.” 


"Ừm..."


Tô Bối nhả ra chậm một chút, toàn bộ tinh dịch nóng bỏng bắn lên trên mặt: 

“Ừm... Thật nhiều...” 


"Ừm..."


Văn Quốc Đống thở sâu một hơi, đổ mồ hôi đầm đìa nằm trở lại, hoàn toàn không rảnh lo đống hỗn độn dưới người, gậy thịt giống như còn đang đắm chìm trong bao bọc ấm áp vừa rồi.


Tô Bối xoa mặt đầy tinh dịch, lau hết lên bịt mắt của Văn Quốc Đống, ánh mắt u oán nhìn đối phương.


Văn Quốc Đống nhìn tinh dịch trắng đục dính lên tóc trán của Tô Bối, đôi mắt sẫm màu hơn.


Tô Bối bôi hết tinh dịch của Văn Quốc Đống bắn ra lên người ông: 

“Tự mình bắn... Tự mình liếm sạch...”


Sau khi nói xong, cô lập tức cúi người hôn ông.


Văn Quốc Đống muốn ôm Tô Bối, nhưng đôi tay vừa cử động ngoại trừ tiếng xiềng xích xôn xao ra, căn bản không động đậy được.


Vợ ơi... Ừm.”


Đôi tay của Tô Bối vẽ vòng trên núm vú của Văn Quốc Đống, nhìn thẳng vào đôi mắt không thèm che giấu dục vọng của  ông, nhẹ giọng hỏi:


“Vợ của anh nhiều như vậy... Em biết anh đang gọi ai? Hửm?”


Văn Quốc Đống mới bắn xong, phía dưới nửa mềm nhũn chưa mềm nhũn hẳn, lại cứng rắn:

“Gọi vợ d/â/m đ/ã/n/g của anh... Vợ Bối Nhi d/â/m đ/ã/n/g…”


Tay Tô Bối lại nắm gậy thịt của Văn Quốc Đống tuốt một lát: “Chồng ơi, hôm nay anh muốn làm mấy lần?”


Văn Quốc Đống ngây ngốc nhìn Tô Bối, không hé răng.


Động tác trên tay Tô Bối không dừng lại: 

“Anh không nói, tối nay em không cởi trói.”


Nghe thấy thế, đột nhiên Văn Quốc Đống cười khẽ một tiếng: 

Vợ nếu em có bản lĩnh em trói anh cả đời đi...” 


Nếu không, sẽ có ngày ông cắm c/h/ế/t cô.


Tô Bối nhìn dục vọng trong mắt Văn Quốc Đống, sau lưng đột nhiên lạnh lẽo: 

“Chồng ơi, em sai rồi…” 


Sau khi nói xong, lại đưa đầu vú tới bên miệng Văn Quốc Đống: 

“Anh xem, núm vú cứng quá, anh mút nó đi...”


Văn Quốc Đống vừa mút núm vú, vừa nhìn Tô Bối: 

“Vợ ơi, lát nữa...”


Từ lúc ông nói câu kia, lại muốn nhận thua đã muộn.


“Ừm... Vậy em không mở... A!”


Tô Bối còn chưa nói xong, đột nhiên Văn Quốc Đống dùng sức giật mạnh xiềng xích trói chặt, trên cổ tay còn có vết máu.


“Sao... Anh lại... Như vậy... Ừm.”


Văn Quốc Đống lập tức ngồi dậy ôm Tô Bối, không rảnh để lo đau đớn trên cổ tay, ôm chặt Tô Bối vào trong lòng, mút mạnh lấy đầu vú trước ngực của cô.


“Ừm... Nhẹ một chút a... Văn Quốc Đống... Đau...”


Không đợi Tô Bối nói hết câu, đôi tay của Văn Quốc Đống nâng eo Tô Bối, gậy thịt dán sát hoa huyệt cắm thẳng vào.


"Ừm..."


"Ừm..."


Hai tiếng rên thoải mái cùng lúc vang lên, Văn Quốc Đống vùi đầu vào đầu vú của Tô Bối vừa mút vừa gặm, gậy thịt dưới người bị mị thịt trong hoa huyệt mút chặt lấy:

Hoa huyệt của vợ d/â/m đ/ã/n/g, khít giống như chưa từng sinh con...”


"Ừm..."


Tô Bối ngửa cái cổ thiên nga, đôi tay ấn chặt đầu Văn Quốc Đống lên đầu vú:


“Đừng... Khoan hãy di chuyển... Quá trướng... Để em chậm rãi…”


Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống cắm mạnh về phía trước, gậy thịt cắm thẳng sâu vào trong hoa tâm: 

“Lúc này không thể được…”


“Ừm... Văn Quốc Đống... Anh lưu manh…”


Văn Quốc Đống bóp eo Tô Bối, ngửa người về sau nằm thẳng xuống, hông đẩy mãnh liệt nhấp hoa huyệt rất tàn nhẫn.


“Anh không chỉ lưu manh... Còn là lão lưu manh... Còn là lão cầm thú”


“A... A a... Văn Quốc Đống... Đừng... Đừng nhanh như vậy...”


“Không chậm được...”


Văn Quốc Đống nghiến răng, nhìn gậy thịt ra ra vào vào trong hoa huyệt của Tô Bối, mật dịch trong hoa huyệt giống như không cần tiền chảy ra bên ngoài:

“Tiểu hoa huyệt của vợ d/â/m đ/ã/n/g thật nhiều nước... Càng cắm càng nhiều.”


Tô Bối vừa mới sinh con xong, mấy tháng không ăn gậy thịt, tính toán chậm rãi làm, ai biết người dưới người lại như sói đói đã lâu.


Hôm nay thả một cái lập tức phát điên.


“Ừm... Chồng... Không được... Không được... Quá nhanh...”


“Được... Vợ d/â/m đ/ã/n/g...”


Đôi mắt Văn Quốc Đống nóng bỏng nhìn chằm chằm phía dưới của Tô Bối, động tác dưới người càng lúc càng tàn nhẫn.


Tô Bối chỉ cảm thấy hoa huyệt bị cắm đến phát đau, sâu trong hoa tâm đau nhức hết lần này tới lần khác, sảng khoái không nói nên lời: 

“A... Chồng... Chồng ơi...”


Văn Quốc Đống mắt điếc tai ngơ đối với lời cầu xin của Tô Bối, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.


Chương 139  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin