HAM MUỐN
Chương 117  


Nghe thấy thế Tô Bối nhìn bảo mẫu, không muốn tiếp tục dây dưa, nhận lấy canh gà uống vào hết. 


Lâm Quyên nhìn thấy cảnh này, lòng dạ mới thuận hơn một chút:

“Sau này sáng trưa chiều, tôi bảo thím Vương chuẩn bị canh cho cô... Đều phải uống hết... Có lợi với đứa bé.” 


Dạ dày của Tô Bối cảm thấy ghê tởm còn chưa lui, nghe thấy câu này trong lòng không nhịn được cười mỉa.


Lâm Quyên vì muốn khiến Văn Lê chán ghét cô đúng là “dụng tâm lương khổ”, một ngày ba bữa bắt uống canh. Đứa bé thừa dinh dưỡng hay không cô không biết, cô chỉ biết cô uống nhiều như vậy dáng người sẽ không khống chế được.


Đây là quyết tâm muốn nuôi cô thành heo, nếu hậu sản khôi phục-không tốt thì dáng người thay đổi, cơ thể sẽ có vấn đề… 


Văn Lê... Ồ... Không ai hiểu con bằng mẹ, không hổ là từ bụng Lâm Quyên sinh ra.


Vừa ngu vừa độc.


Văn Uyển cũng dùng những lời này nói về Văn Tuyết, dùng trên người đôi mẹ con này cũng không quá.


“Có nghe thấy không... Sau này mỗi ngày đều uống... Đừng quên!”


Lâm Quyên lại liếc mắt nhìn căn phòng, thấy Tô Bối vẫn luôn cong chân, cau mày: 

“Buổi tối mỗi ngày cô đều ngủ như vậy ư?”

Tô Bối thấy ánh mắt Lâm Quyên nhìn về phía giường, cơ thể cứng đờ, hoa huyệt mút chặt lấy gậy thịt, chỉ sợ Lâm Quyên sẽ vén chăn của cô.


Văn Quốc Đống ở dưới người Tô Bối nghẹn sắp điên mất, nghiến chặt răng hoàn toàn mặc kệ tất cả, đôi tay đỡ eo Tô Bối chậm rãi đưa đẩy.


"Ừm..."


Tô Bối thở nhẹ một tiếng, như đáp lại Lâm Quyên.


Văn Quốc Đống nghe Tô Bối quang minh chính đại rên rỉ, kích thích gậy thịt dưới người ông trướng to, gậy thịt lại đưa đẩy tới chỗ sâu trong hoa huyệt.


Cơ thể Tô Bối cứng đờ dưới động tác của Văn Quốc Đống, sắc mặt đột nhiên thay đổi, hơi thở cũng dồn dập hơn mấy phần.


Bảo mẫu thấy Lâm Quyên không có ý buông tha, mở miệng khuyên nhủ:

“Phu nhân... Không còn sớm nữa, cô ấy mang thai không thể thức đêm, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng...”


Lâm Quyên thấy Tô Bối cúi đầu không nói, khinh miệt: 

“Đừng tưởng rằng đã mang thai, thì thật sự bay lên làm phượng hoàng...”


“Văn gia này... Lời nói của tôi mới tính.”


Nghe thấy thế, Tô Bối cắn môi, tay để ở bên người dùng sức véo người đàn ông dưới người.


Văn gia... Lời nói của Lâm Quyên mới tính.


Vậy Văn Quốc Đống tính là gì? Lâm Quyên chỉ là hổ giấy không làm gì được Văn Quốc Đống, cũng không quản được Văn Lê…


Chỉ có thể lên mặt với cô…


Văn Quốc Đống nghe thấy những lời này của Lâm Quyên, va chạm mạnh bên trong Tô Bối, tay khẽ vuốt eo cô sở bụng một lát.


Tô Bối cúi đầu, bị Văn Quốc Đống cắm khi Lâm Quyên nhìn chăm chú, có loại cảm giác kích thích mãnh liệt trước nay chưa từng có, còn có khoái cảm yêu đương vụng trộm lan tỏa khắp toàn thân.


Nhưng nghĩ tới chuyện Văn Lê làm, cùng với lời nói của Lâm Quyên, không hiểu sao trong lòng rất khó chịu. 


Tay của Tô Bối véo mạnh đùi Văn Quốc Đống một cái.


Văn Quốc Đống bất ngờ hít sâu một hơi, lúc này đâu thể lại nhịn xuống, lại nghẹn thì thứ kia thực sự sẽ bị hỏng. Bất chấp mọi thứ, đỡ eo Tô Bối rồi trực tiếp di chuyển.


“Nhận rõ vị trí của mình là chuyện tốt...”


Sau khi nói xong thấy Tô Bối không hé răng, Lâm Quyên kiêu căng ngạo mạn lắc hông rời đi.


Bảo mẫu nhìn bát mì hải sản kia, do dự một lát nhỏ giọng nói:

“Buổi tối uống canh gà, đừng ăn thứ này nữa... Ăn đồ nóng xong lại ăn đồ lạnh sẽ không tốt cho cơ thể...”


Tô Bối đỏ mặt gật đầu, nếu người trong phòng không đi cô sẽ không nhịn được nữa


Bảo mẫu thấy thế bưng mì hải sản đi, ngay khi hai người lần lượt ra cửa.


Văn Quốc Đống kéo gối mềm trên người, đặt Tô Bối bên sườn, hai tay nâng hai chân thon dài của Tô Bối lên, không ngừng đẩy hông, dùng sức đưa đẩy gậy thịt vào tròn.


“Ừm… Ba... A... Nhỡ đâu lát nữa mẹ trở lại... A...”


Một tay của Văn Quốc Đống khiêng chân Tô Bối, một tay khác xoa đầu vú trước ngực cô.


“Bây giờ cho dù ông trời tới, ông đây cũng phải cắm em…”


“Ừm... Cầm thú... Chậm... Chậm một chút...”


Đôi tay của Tô Bối nắm chặt ga trải giường, nước trong hoa huyệt theo động tác của Văn Quốc Đống làm ướt ga trải giường.


“Không chậm được... Ông đây phải cắm c/h/ế/t em trên giường…”


"Ừm… Ba…


Tô Bối nghĩ tới vừa rồi Lâm Quyên kiêu căng ngạo mạn nói câu: 

“Đừng tưởng rằng đã mang thai thì có thể bay lên cành cao thành phượng hoàng”


Những lời này khiến trong lòng Tô Bối dâng lên cảm giác trả thù mãnh liệt, nếu Lâm Quyên khinh thường cô như vậy... 


Vậy nếu có ngày Lâm Quyên biết người mà bà ta khinh thường, không chỉ là tình nhân của Văn Quốc Đống... Còn sinh con cho Văn Quốc Đống…


Cô thực sự muốn nhìn xem khi đó Lâm Quyên sẽ có biểu cảm gì.


Nếu muốn nuôi con trai của cô như vậy, thì cô sẽ thành toàn bà ta... 


Tốt nhất là cô sinh thêm mấy đứa, Lâm Quyên nuôi từng ấy đứa cho cô!


Ba... Ừm... Lại... Lại sâu thêm chút nữa... A... Đúng... Chính là chỗ đó...”


Tô Bối nghĩ tới lúc đó Lâm Quyên sẽ nổi điên, trong lòng không nhịn được thống khoái, đôi tay nắm lấy cánh tay Văn Quốc Đống, vội vàng hôn ông.


“Ừm… Ba... Hoa huyệt thật nhiều nước...”


Văn Quốc Đống hôn Tô Bối, hai cái lưỡi không ngừng dây dưa, gậy thịt dưới người vốn trướng phát đau, bây giờ Tô Bối còn không biết sống c/h/ế/t quyến rũ, khiến Văn Quốc Đống phát dục hoàn toàn.


Chương 117  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin