Chương 105: Ngoại truyện về Diệp Hân (2)
Edit: Jiang
Beta: Dinh
Để thuận tiện cho việc đi lại nên ngày hôm sau, Diệp Hân đã bắt đầu lên mạng tìm phòng trọ, vừa mới gọi điện thoại xong cho người thứ nhất thì nhân viên nhân sự hôm qua dẫn đường cho cô đã gọi điện thoại đến.
Nhân viên đó họ Lưu tên Thiến. Hôm qua lúc vào làm thủ tục nhậm chức Diệp Hân có nói phải tìm phòng trọ, đúng lúc buổi chiều hôm qua có một nhân viên nữ mới nhậm chức cũng muốn tìm người ở cùng nên gọi điện qua cho cô hỏi một chút.
"Vừa hay cô ấy làm chung ngành với cô, cũng là đến công ty để thực tập giống cô. Cũng nói là muốn tìm người thuê cùng, đúng lúc tôi nhớ đến hôm qua cô cũng đề cập đến thuê trọ nên nhắc với cô ấy, bây giờ thấy cô cũng có ý này, hay là thử thuê chung với cô ấy xem sao."
Có người thuê cùng đương nhiên Diệp Hân rất vui, lập tức cười nói: "Được, cô ấy tên gì thế, cô cho tôi số điện thoại của cô ấy đi, lát nữa tôi gọi điện thoại cho cô ấy hỏi một chút."
Lưu Thiến gửi số điện thoại của đồng nghiệp mới qua cho Diệp Hân, cô ấy tên là Diêu Thiên Thiên, là một cô gái rất vui vẻ và hoạt bát.
Vừa nghe nói Diệp Hân muốn tìm phòng trọ thì cực kỳ vui vẻ, nói chuyện với nhau vài câu thì cảm thấy rất hợp nên lập tức hẹn thời gian đi qua xem trọ với nhau.
Chỗ trọ là do đồng nghiệp trong công ty giới thiệu, đa số mọi người trong công ty đều thuê ở đây, khoảng cách đi lại cũng không xa lắm, tiền thuê cũng rất hợp lý, rất thích hợp với sinh viên nghèo mới tốt nghiệp như các cô.
Diệp Hân và Lưu Thiến hẹn nhau ở ga tàu điện ngầm ở gần đó vào lúc hai giờ chiều.
Diệp Hân tới thì Diêu Thiên Thiên cũng vừa mới tới, người cũng như tên, cười lên cực kỳ xinh đẹp, cũng rất hào phóng, thấy Diệp Hân đến thì tươi cười tiến lên: "Cô chính là Diệp Hân đúng không, tôi là Diêu Thiên Thiên, cô cứ gọi tôi là Thiên Thiên là được rồi."
Tính cách Diệp Hân cũng vui vẻ, lập tức nhiệt tình chào đón cô ấy.
Mặc dù đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhưng lại không có chút cảm giác xa lạ nào, sau khi chào hỏi thì suốt đường đi đều nói chuyện tìm phòng trọ, rất nhanh đã thân thiết.
Hai người đi đến tiểu khu mà Lưu Thiến nói, tiểu khu này không mới lắm, nhưng cũng không tính là cũ, là một nơi có an ninh tương đối tốt. Lúc hai người đến, người môi giới đã đứng trước cổng. Diệp Hân và Diêu Thiên Thiên lên tiếng chào hỏi, có mấy căn phù hợp với giá tiền, hai người quan sát cả buổi chiều, cuối cùng cũng chọn được một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ trong tiểu khu đó.
Một tầng của khu chung cư này có bốn hộ, có tổng cộng bảy tầng, ánh sáng chiếu vào vừa đủ, môi trường không tồi, hai người đều rất ưng ý nên lập tức ký hợp đồng thuê, ngày hôm sau đã chuyển đồ qua đây, lau chùi mua sắm một hồi, ở thêm hai ngày nữa để quen thuộc với môi trường, cuối tuần nhanh chóng qua đi.
Thứ hai, Diệp Hân chính thức đi làm, Diêu Thiên Thiên cũng là ngày đầu tiên nhậm chức.
Hai người nhậm chức cùng lúc, lại đúng lúc công tác chung một ngành, quan hệ tự nhiên thân thiết hơn một chút.
Ban đầu Diệp Hân vốn ứng tuyển vào vị trí trợ lý phát triển, nhưng vì cô là sinh viên mới ra trường, không có nhiều kinh nghiệm trong công việc này lắm nên tạm thời được phân công làm trợ lý của Tống Kỳ, công việc bình thường là viết một ít số liệu đơn giản, sửa sang lại một số văn kiện và chuẩn bị tài liệu cho các chuyến công tác.
Diêu Thiên Thiên làm công việc viết phương án phát triển trò chơi, cũng đi theo làm trợ lý, mặc dù phương hướng công việc của hai người không giống nhau, nhưng đều là nghiên cứu phát triển trò chơi, chẳng qua một người làm giai đoạn trước khi phát triển, một người làm công việc hậu kỳ, về mặt công việc vẫn cần phải phối hợp chặt chẽ với nhau, bàn làm việc của hai người cũng được xếp ở gần nhau.
Ngày đầu tiên nhậm chức, việc chào hỏi các đồng nghiệp khác là không thể tránh khỏi.
Phong Từ có mấy game nổi tiếng, đều thuộc về các bộ phận phát triển và nghiên cứu khác nhau.
Tống Kỳ bên này phụ trách những game mobile. Ngoài bộ phận hành của công ty, phòng nhân sự, phòng tài vụ và bộ phận thương hiệu thì mỗi tổ hạng mục sẽ có đoàn đội nghiên cứu phát triển thị trường riêng, từ bộ phận nghiên cứu đến bộ phận phát triển thị trường, các đoàn đội sẽ trực tiếp xin kinh phí với ban giám đốc và chịu hoàn toàn trách nhiệm, cho nên vẫn khá tự do.
Tống Kỳ xem như là lãnh đạo cấp cao của công ty, đoàn đội có hơn ba mươi người, tất cả nhân viên công tác đều được báo cáo trực tiếp với CEO của công ty.
Diệp Hân chỉ là một thực tập sinh nhỏ, đương nhiên sẽ không có cơ hội gặp mặt nhân vật lớn như CEO của công ty, nên chỉ cần làm quen những đồng nghiệp khác trong đoàn đội.
Tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, đại đa số là đàn ông, đều cực kỳ nhiệt tình, sau khi Diệp Hân và Diêu Thiên Thiên chào hỏi, cả đám đều đùa giỡn hỏi có người yêu hay chưa, điều này khiến sự căng thẳng trong Diệp Hân giảm đi không ít.
Sau khi chào hỏi xong, theo thông lệ của công ty chính là gửi mail chào hỏi cả công ty, còn phải kèm theo một tấm hình.
Diệp Hân mới gửi mail xong không bao lâu thì nhận được vài phản hồi, tất cả đều chào hỏi lại và giới thiệu bản thân, hoặc là "Trùng hợp quá, tôi là đồng hương của cô này", hoặc là "Trùng hợp thật, tôi cũng học đại học ở Tùng Thành", tóm lại đều là những phản hồi tích cực, nhân tiện để lại số WeChat và số điện thoại, hi vọng sau này sẽ hợp tác nhiều hơn vân vân.
Lúc trước trong kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè, Diệp Hân cũng đã từng thực tập ở các công ty IT khác, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gửi mail tự giới thiệu với toàn bộ công ty như thế này, cũng là lần đầu tiên nhận được nhiều email như vậy, nhưng cô cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. Ngành của cô từ trước đến giờ vẫn là nam nhiều nữ ít, trong lớp có mấy chục người thì chỉ có vài sinh viên nữ, chỉ cần nhan sắc không có gì đáng ngại thì cũng sẽ có rất nhiều nam sinh theo đuổi.
Nhan sắc của Diệp Hân rất thu hút người khác, thân hình mảnh mai, cũng tràn đầy sức sống, ở chuyên ngành nam nhiều hơn nữ thường bị gọi là hoa khôi, cho nên từ lúc mới bắt đầu học đại học đến giờ, có không ít nam sinh theo đuổi Diệp Hân, chỉ là Diệp Hân một lòng tập trung học tập, hơn nữa lại từng quen một Từ Cảnh chất lượng như vậy, yêu cầu cũng theo đó mà cao hơn, cho nên trong suốt bốn năm đại học, cô vẫn luôn độc thân.
Bây giờ nhìn thấy những email này, Diệp Hân không có cảm giác gì, chỉ nghĩ tất cả mọi người đều là đồng nghiệp cả, sau này cũng cần phối hợp trong công việc, nên cũng lễ phép trả lời "Mong được chỉ giáo nhiều hơn", lưu số điện thoại, nhưng không kết bạn WeChat.
Trong giờ nghỉ trưa, Diêu Thiên Thiên lén hỏi Diệp Hân: "Này, cậu có nhận được mail trả lời của các đồng nghiệp khác không, thêm bạn tốt gì đó?"
Diệp Hân gật đầu: "Ừ, có vài người."
"Cậu thêm mấy người rồi?" Diêu Thiên Thiên thấp giọng hỏi.
"Không thêm, tớ chỉ lưu số điện thoại của vài người mà thôi, phòng sau này có việc cần đến họ."
Diêu Thiên Thiên vỗ nhẹ cô một cái: "Cậu ngốc thế, sao lại không thêm, nếu có thể phát triển hơn thì sao?"
"......" Diệp Hân hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này.
Diêu Thiên Thiên nhích lại gần cô hơn một chút, nói: "Cuộc sống ở Bắc Thị áp lực lắm. Công ty của chúng ta đều là những người lương cao, sau này nếu muốn chuyển công ty thì lương cũng chỉ có thể tăng chứ không có giảm, nếu bây giờ cậu không cố gắng tìm một người cùng chung chí hướng, sau này một mình cậu sao có thể sống ở Bắc Thị này chứ?"
"......." Diệp Hân nhíu mày nhìn cô: "Cái này có phải là nghĩ quá xa rồi không."
"Em gái à, sống hiện thực một chút đi." Diệp Thiên Thiên vỗ vỗ lưng cô: "Khó lắm mới vào được công ty này, bên cạnh có nhiều tài nguyên chất lượng như vậy, bây giờ không nắm lấy cơ hội thì cậu định chờ tới khi nào?"
"......" Diệp Hân đột nhiên không biết nói gì, cô thật sự không nghĩ nhiều như vậy, chỉ một lòng một dạ muốn làm việc trong công ty, tuy rằng lúc mới tốt nghiệp tiền lương sẽ không cao lắm, nhưng chỉ cần bọn họ cố gắng phấn đấu, sau này việc tự nuôi bản thân mình là chuyện không thành vấn đề, cô chưa từng nghĩ tới vấn đề quá thực tế này.
Diêu Thiên Thiên là người đã xác định mục tiêu từ trước, cũng là người sống khá thực tế, không nhịn được mà khuyên cô: "Diệp Hân, chúng ta đều xuất thân từ những gia đình bình thường, cũng không cần phải gả vào gia đình quý tộc hay là người giàu gì cả, nhưng tìm một người có tiềm năng thì vẫn có thể, đừng để đến lúc lớn tuổi rồi lại bị người ta chọn, bây giờ tuổi trẻ chính là vốn liếng của chúng ta."
"Cậu xem tớ, tớ đã muốn tìm một đồng nghiệp điều kiện tốt một chút để phát triển, nhưng cũng không dám mơ tưởng đến tổng giám đốc hoặc là ông chủ." Diêu Thiên Thiên ghé gần lại Lâm Sơ Diệp: "Tớ nghe nói, tổng giám đốc và ông chủ của chúng ta vẫn còn đang độc thân, cậu xem tổng giám đốc Tống đẹp trai như thế, nhưng tớ biết trọng lượng của mình bao nhiêu, nên cũng không dám mơ tưởng đến anh ấy. Ông chủ thì lại càng không cần phải nói, nghe nói vừa đẹp trai lại vừa hấp dẫn."
Đây là sự thật, buổi sáng Diệp Hân có lên mạng tìm hiểu qua, ngoại trừ các dự án game do công ty phát triển, trên mạng quả thật không có quá nhiều tin tức.
"Lưu Thiến nói, lần sau gặp được ông chủ, cô ấy sẽ chụp lén cho chúng ta xem." Diêu Thiên Thiên thấp giọng nói, trong giọng vẫn có chút tò mò.
Mặc dù công việc của Diệp Hân không trực tiếp trình lên ông chủ, nhưng dù sao cũng là boss của công ty nên cô vẫn có chút tò mò, cũng gật đầu theo: "Được."
Buổi chiều, Diệp Hân đang bận sửa lại một vài tài liệu thì Diêu Thiên Thiên gửi QQ cho cô: "Ông chủ! Ông chủ! Nhìn ra cửa đi!"
Diệp Hân ngẩng đầu theo bản năng, nhìn ra cửa, động tác cầm chuột hơi dừng lại.
Ở ngoài cửa, ba dáng người cao lớn từ bên ngoài đi vào, Từ Cảnh đi phía trước, dáng người vẫn cao thẳng, mặc một chiếc áo măng tô màu đen, hơi cúi đầu, thấp giọng thảo luận cái gì đó với người đàn ông ở bên cạnh.
Diệp Hân nhận ra người đàn ông ở bên trái, anh ta chính là bạn của Diệp Ly - anh trai cô, mấy người Diệp Ly và Từ Cảnh đều là anh em thân thiết, hình như anh ta tên là Đường Tư Vũ thì phải.
Năm đó lúc cô còn ở nhà, anh ta cũng thương đến tìm anh của cô, Diệp Hân và anh ta cũng coi như là có quen biết, nhưng không quá thân, chỉ là gặp mặt thì chào hỏi một chút, nhưng cũng sáu năm rồi chưa gặp.
Vài năm nay Diệp Ly công tác ở Thượng Hải, cô ở Tùng Thành học đại học, anh em mỗi năm chỉ gặp nhau một lần vào dịp năm mới, cô cũng không cố ý hỏi chuyện của Từ Cảnh và Đường Tư Vũ, chỉ biết hai người đó sau khi tốt nghiệp thì cùng nhau gây dựng sự nghiệp, không ngờ rằng lại ở Bắc Thị, cô còn tình cờ vào làm ở công ty của bọn họ.
Đột nhiên Diệp Hân không biết nói gì, thế giới này có đôi khi lại nhỏ đến đáng sợ.
Chắc là ánh mắt của cô quá mức chuyên chú nên Từ Cảnh ở bên kia cũng cảm nhận được, anh đột nhiên xoay người nhìn qua phía bên này khiến Diệp Hân giật mình, giơ tay che mặt theo bản năng, hơi nghiêng đầu.
Đường Tư Vũ đang bàn công chuyện với Từ Cảnh, thấy anh nhìn qua phía bên này thì có hơi ngạc nhiên, quét mắt nhìn văn phòng một lượt: "Sao thế?"
"Không có gì." Từ Cảnh thu hồi tầm mắt, đi vào văn phòng với Đường Tư Vũ, vừa đi vừa nói: "Hạng mục này cậu nhận đi, có vấn đề gì chúng ta lại thảo luận sau."
Đường Tư Vũ gật đầu, đi vào văn phòng cùng với anh.
Văn phòng của hai người ở cùng một khu, mỗi người một gian.
Đường Tư Vũ trở về văn phòng, mở laptop ra kiểm tra email theo thói quen, thấy email của Diệp Hân và Diêu Thiên Thiên ở trên cùng.
Đường Tư Vũ vừa nhìn thấy email liền không nhịn được mà huýt sáo, sau đó đứng dậy đi đến gõ cửa văn phòng của Từ Cảnh.
"Mời vào." Giọng nói trầm thấp từ bên trong vừa truyền ra, Đường Tư Vũ đã đẩy cửa đi vào, tay chỉ vào màn hình máy tính: "Cậu xem mail chưa?"
Từ Cảnh đang cầm ly rót nước, nghe thế thì nhìn vào màn hình máy tính: "Sao thế?"
"Cậu cứ xem hộp thư đi."
Từ Cảnh không lên tiếng nhìn anh ta một cái, uống hơn nửa ly nước, lúc này mới không nhanh không chậm đứng dậy, mở máy tính lên, nhấn vào hộp thư, thấy email giới thiệu của Diệp Hân nhảy ra, anh thuận tay mở ra, thản nhiên nhìn một cái: "Ai tuyển cô ấy vào?"
Đường Tư Vũ xua tay: "Không liên quan gì đến tớ cả. Tớ cũng không biết cô ấy đến Bắc Thị khi nào."
Từ Cảnh nhìn chức vụ trong email, bộ phận game mobile, chức vụ trợ lý nghiên cứu phát triển, là Tống Kỳ tuyển vào sao?
Từ Cảnh gõ lên bàn vài cái, sau đó ngước mắt nhìn ra ngoài cửa: "Tớ đi qua xem thử."
