CẢ THẾ GIỚI KHÔNG AI BIẾT ANH THÍCH EM

Chương 104: Ngoại truyện về Diệp Hân

Edit: Jiang

Beta: Dinh


Năm 22 tuổi, Diệp Hân tốt nghiệp đại học, tới Bắc Thị tìm công việc.

Cô qua đó vào tháng ba, Bắc Thị lúc này vẫn còn đang trong cái se lạnh của mùa xuân.

Diệp Hân vừa xuống xe lửa đã cảm nhận được cái lạnh đến tận xương, cả người co rúm lại, cô nhanh chóng kéo chặt áo măng tô lại, lúc này mới kéo hành lý cao bằng nửa người, theo dòng người đi về phí lối ra.


Ngay khi cô vừa ra khỏi nhà ga, Lâm Sơ Diệp đã gọi điện đến, hỏi cô đến đâu rồi.

Lâm Sơ Diệp vẫn còn phải học ở trên trường nên không thể đến nhà ga đón cô được, cô ấy lo lắng cho cô, sợ cô đi lạc nên đã gọi mấy cuộc điện thoại đến để hỏi han tình hình.


"Không có việc gì đâu, đã là người lớn cả rồi, tớ không đi lạc được đâu." Diệp Hân trấn an Lâm Sơ Diệp trong điện thoại: "Cậu gửi địa chỉ cho mình là được rồi, tự mình gọi xe qua đó, cậu cứ bận việc của cậu trước đi, không cần phải lo cho tớ đâu."


Lâm Sơ Diệp gửi địa chỉ cho cô, lại lo lắng dặn dò thêm: "Đi về phía tàu điện ngầm số ba, chuyến số năm, sau đó đi xe buýt số 3 qua đó. Nếu cậu sợ phiền thì có thể đến quảng trường phía bắc, bên đó có trạm xe buýt lớn, cậu chờ chuyến 136, đến đó thì gọi điện thoại cho tớ."


"Được."


Diệp Hân cúp điện thoại, nhìn hành lý bên cạnh mình, cảm thấy trực tiếp bắt xe buýt sẽ tốt hơn.


Cô đi theo bản hướng dẫn tới quảng trường ở phía bắc, nhưng không thấy trạm xe buýt đâu, Diệp Hân có hơi mơ hồ.


Nhà ga phía nam rất lớn, bình thường khả năng định hướng của Diệp Hân cũng không tốt lắm, ở nơi xa lạ lại càng thêm mờ mịt, kéo hành lý nhìn chằm chằm bảng hướng dẫn một hồi, sau đó đi theo hướng mà bảng chỉ dẫn chỉ, đi một vòng lớn vẫn không thấy trạm xe buýt mà Lâm Sơ Diệp nói ở đâu, chỉ có một trạm xe buýt đơn giản, nhưng không có chuyến 136 mà cô ấy nói.


Diệp Hân buồn rầu ngồi trước trạm nhìn một lát, không tìm được xe, hỏi người qua đường, sau đó lại kéo hành lý trở về ga tàu điện ngầm, đi theo người chỉ đường đến một thang máy khác, đến lúc đi bộ trên mặt đất vẫn không tìm thấy trạm xe buýt kia.


Diệp Hân có hơi bối rối, thấy người bên cạnh đi qua liền theo bản năng gọi người đó lại: "Ngại quá, xin hỏi chuyến xe buýt 136 thì đi về phía nào?"


Đối phương là một người đàn ông rất cao ráo, khoảng chừng hai mươi ba tuổi, mặc một chiếc áo măng tô dài màu nâu nhạt, khiến anh ta càng trở nên cao lớn và đẹp trai.

Dường như anh ta đang có việc, không ngờ lại có người hỏi đường nên nghiêng đầu nhìn cô một cái.


Diệp Hân cũng hơi ngại, cười cười rồi lặp lại câu hỏi vừa rồi.


"Từ cửa bên này đi thẳng ra ngoài, khoảng năm trăm mét rồi rẽ phải." Người đàn ông chỉ về phía cửa bên trái, nói: "Cô muốn đi đâu?"


Diệp Hân là một người ngoại tỉnh, trong lòng ít nhiều vẫn có chút phòng bị, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Vùng ngoại thành bên kia."



Sau đó lại hỏi thêm một câu: "Bên đó có xe buýt số 136 không?"


"Có. Nhưng mà hơi xa, sau khi đến trạm xe buýt thì đi vào trong, sau đó rẽ phải, đi đến gần cuối, sau đó....." Người đàn ông thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, bất giác nở nụ cười: "Quên đi, cô đi theo tôi, tôi cũng đi tới trạm xe buýt bên kia."


Diệp Hân ngại ngùng cười: "Cảm ơn anh."


Sau đó kéo hành lý, đi bên cạnh người đàn ông.


Người đàn ông nhìn khuôn mặt vẫn còn có chút trẻ con của cô: "Cô vẫn còn đi học phải không? Lần đầu đến Bắc Thị sao?"


Diệp Hân gật đầu: "Ừm, đúng vậy, tháng sáu tốt nghiệp."


"Đến đây tìm việc sao?"


"Xem như là vậy đi." Dù sao cũng chỉ là người xa lạ, Diệp Hân cũng không dám nói quá nhiều với anh ta.


Người đàn ông cũng nhìn ra sự phòng bị của cô, cười cười, không hỏi thêm nữa, lúc đi tới trạm xe buýt thì chỉ đường cho cô, sau đó rời đi trước.


Có sự giúp đỡ của người đàn ông kia, Diệp Hân thuận lợi tìm được xe buýt, loạng choạng một hồi, cuối cùng năm giờ cũng tới được trạm.

Lâm Sơ Diệp vì lý do quay chụp bất ngờ nên đã thuê một căn trọ ở một mình gần trường học từ trước.


Cô vội vàng trở về căn trọ mà mình đang thuê.


Diệp Hân tới đây là để đi phỏng vấn. Cô học đại học ở Tùng Thành, học chuyên ngành về kỹ thuật phần mềm máy tính, ngành học vốn ít sinh viên nữ, kế hoạch ban đầu vốn là muốn tốt nghiệp đại học xong thì tới Bắc Thị để tìm việc, trong thời gian bận rộn làm luận án tốt nghiệp cũng đã nộp hồ sơ online vào không ít công ty, trong đó có công ty tên là Khoa học kỹ thuật Phong Từ đã gọi điện đến cho cô hai lần, một lần là phòng nhân sự, lần tiếp theo là quản lý dự án, cả hai đều cảm thấy năng lực của cô không tồi nên đã đặc biệt hẹn cô đến đây để phỏng vấn, nói là giám đốc dự án bên kia muốn gặp mặt trực tiếp một lần, nếu thông qua có thể trực tiếp nhậm chức.

Khoa học kỹ thuật Phong Từ trong giới IT cũng có chút danh tiếng, đặc biệt là trong lĩnh vực game online, mấy năm nay có thể xem là ngôi sao đang lên trong ngày, năm ngoái công ty đã thành công chiếm lĩnh thị trường game di động với hai game quy mô lớn, trở thành một con hắc mã trong giới.


Đối với những người mới ra ngoài xã hội mà nói, có thể được nhận vào công ty lớn để làm việc đã là đãi ngộ mà có nằm mơ cũng không thể nào nghĩ tới được, cho nên lúc vừa nghe bên đó muốn gặp mặt cô, Diệp Hân đã lập tức thu dọn hành lý, chạy như điên tới đây, ở tạm chỗ của Lâm Sơ Diệp, chờ sau khi công việc ổn định thì sẽ chuyển nhà sau.


Khoa học kỹ thuật Phong Từ hẹn thời gian phỏng vấn với cô là mười giờ sáng ngày mai. Công ty nằm ở khu CBD hoàng kim của trung tâm thương mại Bắc Thị, từ chỗ Lâm Sơ Diệp qua bên đó mất khoảng hai tiếng đồng hồ ngồi tàu điện ngầm.


Ngày hôm sau Diệp Hân dậy rất sớm, sau khi chải chuốt đơn giản liền nhanh chóng ra cửa, chen lấn trên tàu điện ngầm, cuối cùng cũng đến được công ty trước mười giờ trưa.

Khoa học kỹ thuật Phong Từ đã thuê toàn bộ tầng 31 của tòa nhà, phong cách bày trí rất rộng rãi, cửa sổ lớn sát đất, nhìn một cái là có thể nhìn thấy hơn một nửa Bắc Thị và dòng sông vắt ngang qua, một môi trường làm việc rất mộng ảo.


Lúc Diệp Hân bước vào liền cảm thấy sửng sốt, yên lặng đi theo nhân viên vào phòng họp.

Khu vực làm việc ngoại trừ tiếng gõ bàn phím "lạch cạch" thì không còn một tiếng động nào nữa.


Diệp Hân không dám phát ra tiếng động quá lớn, cũng may sàn nhà cũng có trải thảm lông dê rất dày, âm thanh "lộc cộc" của giày cao gót giẫm xuống cũng không phát ra tiếng, mãi cho đến khi đi đến chỗ không trải thảm, tiếng "lộc cộc" mới vang lên, trong không gian im lặng trở nên cực kỳ trong trẻo.


Diệp Hân có hơi xấu hổ, nhân viên nhân sự quay đầu cười trấn an cô: "Không sao đâu, bình thường khu làm việc đều rất ồn ào, nhưng hôm nay có hơi bận rộn nên mới yên lặng như thế."


Nhân viên nhân sự cũng là một cô gái bằng bằng tuổi cô, khuôn mặt tròn tròn, lúc cười lên đôi lông mày cong cong, nhìn rất hiền lành, khiến Diệp Hân cũng bớt xấu hổ hơn.

"Cảm ơn." Diệp Hân bất giác mỉm cười, đi theo cô ấy vào phòng họp.


"Cô ngồi ở đây một lát, tôi đi thông báo cho giám đốc một chút."


Sau khi rót cho cô một ly nước ấm, nhân viên nhân sự liền đi ra ngoài.


Diệp Hân vừa bưng ly nước uống một ngụm nhỏ, vừa quan sát cách bày trí của phòng họp để giảm bớt căng thẳng trong lòng.


Một lúc sau, cửa được đẩy ra, Diệp Hân đứng dậy theo bản năng, ngẩng đầu, va phải một đôi mắt trong veo, sau đó chưa kịp sửng sốt thì đối phương đã phản ứng lại: "Là cô sao."


Diệp Hân kinh ngạc đến mức không nói nên lời, đây chính là người đàn ông mặc áo măng tô màu nâu nhạt ngày hôm qua chỉ đường cho cô ở ga tàu điện ngầm.


Lần đầu tiên cô cảm thấy, thế giới này thật là nhỏ bé.


Diệp Hân bất giác mỉm cười: "Không ngờ anh lại làm việc ở chỗ này, ngày hôm qua thật sự rất cảm ơn anh."


"Không có gì." Người đàn ông cười, cúi đầu nhìn sơ yếu lý lịch trong tay: "Diệp Hân đúng không?"


Diệp Hân thận trọng gật đầu: "Vâng, là tôi."


Người đàn ông mỉm cười với cô: "Cô ngồi xuống trước đi, không cần căng thẳng, chúng ta tâm sự một lát trước nhé."

Anh ngồi xuống đối diện cô, lúc này mới tự giới thiệu: "Tôi là giám đốc dự án của Phong Từ, Tống Kỳ."

Diệp Hân mỉm cười đáp lại: "Xin chào, giám đốc Tống." Vẫn có hơi câu nệ.


Tống Kỳ cười, cúi đầu nhìn sơ yếu lý lịch của cô một lát, sau đó nói: "Lúc trước bộ phận nhân sự và quản lý hạng mục có nhắc tới cô với tôi, nói năng lực của cô không tồi, rất có tiềm năng, hôm nay tôi hẹn cô qua đây, chủ yếu là muốn nói chuyện một chút, cô không cần phải quá căng thẳng."


"Được....."


Tuy nói như thế, nhưng Diệp Hân vẫn có chút căng thẳng, suy cho cùng thì đây cũng là buổi phỏng vấn đầu tiên của cô.


Tống Kỳ cũng không để ý, nói là nói chuyện một chút thì chính là nói chuyện một chút: "Đa số những người học công nghệ kỹ thuật phần mềm đều là nam giới, một cô gái như cô tại sao lại chọn chuyên ngành này?"


"Thì....." Diệp Hân hơi chần chừ: "Thì là do yêu thích."


Tống Kỳ mỉm cười: "Thật sự chỉ vì yêu thích thôi sao?"


Đôi mắt sâu thẳm tựa như có thể nhìn thấu lòng người khiến Diệp Hân xấu hổ, sờ sờ mũi: "Ừm........ Từ nhỏ tôi đã thích máy tính các thứ, cho nên thích chuyên ngành này."


Lý do này là do cô bịa ra mà thôi, cũng may là Tống Kỳ không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa mà chuyển chủ đề, hỏi những câu hỏi có tính chuyên nghiệp hơn.


Mặc dù Diệp Hân cũng gặp khó khăn với chuyên ngành của mình, nhưng hai năm nay cô cũng cố gắng học tập, giành được học bổng, kiến thức chuyên môn rất vững, lại thường xuyên quan sát xu hướng của ngành nên các câu hỏi của Tống Kỳ không thể làm khó cô, cô trình bày hiểu biết của mình một cách rành mạch chặt chẽ, đi từ vấn đề này sang vấn đề khác, lúc nói chuyện cũng không lo lắng hoảng sợ, không giống lúc vừa mới đến.

Tống Kỳ vẫn luôn quan sát phản ứng của Diệp Hân, rất bình tĩnh, không nóng nảy, hơn nữa cũng có kiến thức chuyên môn, nên quyết định tuyển dụng ngay tại chỗ, sau đó gọi nhân viên của phòng nhân sự mang thủ tục nhậm chức đến cho cô.


Hạnh phúc tới đột ngột khiến Diệp Hân có phản ứng hơi chậm, mãi đến khi cô gái ở bộ phận nhân sự gõ gõ vào bản bảo cô đi cùng, lúc này cô mới phản ứng lại.

Cô vẫn chưa chính thức tốt nghiệp nên lúc nhậm chức cũng chỉ có thể ký hợp đồng làm thực tập sinh, không cần xuất trình quá nhiều giấy tờ chứng minh, thủ tục nhậm chức rất nhanh đã xong xuôi, nhưng còn phải tìm chỗ ở và chuyển nhà nên thứ hai tuần sau Diệp Hân sẽ tới báo danh.


Rời khỏi Phong Từ, Diệp Hân không nhịn được mà lập tức gọi điện thoại cho Lâm Sơ Diệp: "Em yêu à, tớ trúng tuyển rồi."


Giọng nói vui vẻ vẫn còn hơi kiềm chế. Cô không nghĩ rằng sẽ thuận lợi như vậy, trên đường ngồi tàu đến đây, cô đã chuẩn bị tốt tinh thần ở lại đây dài dài để tìm công việc, không ngờ ngày đầu tiên đi phỏng vấn đã được nhận vào làm.


Lâm Sơ Diệp cũng không ngờ Diệp Hân lại thuận lợi như vậy, còn vui vẻ hơn cả cô: "Đừng phí lời nữa, cậu mời mình một bữa đi."


"Nhất định rồi." Diệp Hân vừa nói chuyện điện thoại vừa đi vào thang máy: "Lát nữa về tớ kể với cậu sau, cúp trước đã nhé."


Cúp điện thoại, nhân tiện nhấn nút thang máy đi xuống.

Thang máy đi lên rất nhanh, lúc này vẫn còn trong giờ làm việc nên thang máy trống không, Diệp Hân thuận lợi đi vào, nhấn nút đi xuống, hai tay bỏ vào trong túi áo măng tô, cúi đầu nhìn mu bàn chân, cô vẫn cảm thấy không thể nào tin được, mãi đến khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại mới ngẩng đầu lên.


Cánh cửa từ từ đóng lại thì có một bóng người cao lớn đi ngang qua, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, bước đi trầm ổn. Bóng người cao lớn thẳng tắp cùng với gương mặt lạnh lùng đột nhiên đập vào mắt khiến Diệp Hân ngẩn ra, lúc phản ứng lại thì tay đã đặt lên nút dừng thang máy, thang máy vốn đang định khép lại thì lại chầm chậm mở ra.


Động tác của cô khiến Từ Cảnh đang nghe điện thoại cũng phải dừng lại, nghiêng đầu theo bản năng, khi nhìn thấy Diệp Hân sững người ở trong thang máy thì động tác nghe điện thoại cũng hơi dừng lại.


Diệp Hân cũng không ngờ mình sẽ ấn nút dừng thang máy, lúc phản ứng lại thì cảm thấy cực kỳ xấu hổ, hơn nữa Từ Cảnh còn nhìn qua đây, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, đôi mắt đen láy bình thản.


Sắc mặt Diệp Hân hơi cứng nhắc, thấy anh ta đang nhìn cô thì cười gượng thành tiếng, mở miệng chào hỏi: "Hi...."


Từ Cảnh cúi đầu nói "Lát nữa tôi gọi lại cho anh" với người ở đầu dây điện thoại bên kia.

Sau đó cúp điện thoại, lúc này mới nhìn về phía Diệp Hân: "Sao em lại ở đây?"


"Em..... Đến đây phỏng vấn."


Diệp Hân có hơi không được tự nhiên khi đối mặt với Từ Cảnh, thân phận bạn trai bạn gái cũ khiến cô hơi xấu hổ.


Đã không liên lạc với nhau năm năm, cô không ngờ lại gặp lại anh ta ở thành phố này.

Từ Cảnh ngẩng đầu nhìn logo trước mặt: "Phong Từ?"


Diệp Hân chần chờ "Ừ" một tiếng.


Từ Cảnh hơi gật đầu, nhưng cũng không nói thêm gì nữa mà xoay người rời đi.

Diệp Hân lặng lẽ thả lỏng ngón tay đang ấn giữ thang máy, có hơi chán nản, sao lại đột nhiên ấn nút dừng thang máy cơ chứ.


Cô cảm thấy hơi hụt hẫng, cảm giác mất mát không thể nào diễn tả được, cảm giác vui sướng khi vừa được ký hợp đồng công việc mới cũng nhanh chóng tiêu tan, rời khỏi tòa nhà, nhìn dòng người xa lạ, cả người cô đột nhiên cảm thấy hơi mờ mịt.

Cũng may cô không phải là người sẽ đau buồn quá lâu, Diệp Hân thở dài một hơi, xốc lại tinh thần một chút, sau đó đi đến ga tàu điện ngầm.


Ngồi xe thêm hai tiếng nữa mới trở lại được chỗ của Lâm Sơ Diệp.

Kế hoạch ban đầu vốn là sau khi đậu phỏng vấn thì sẽ tìm nơi ở mới, bây giờ Lâm Sơ Diệp đang sống ở gần trường đại học, cách chỗ làm việc của cô quá xa, hơn nữa ở đây cô cũng không có xe riêng để đi lại.


Nhưng bởi vì tình cờ gặp lại Từ Cảnh khiến Diệp Hân cảm thấy chán nản, ngay cả động lực mở máy tính cũng không có.


Ngày hôm qua còn hăng hái bao nhiêu thì bây giờ lại không còn sức lực bấy nhiêu, vì cô không biết Từ Cảnh cũng ở Bắc Thị.


Bên cạnh cô ngoại trừ Lâm Sơ Diệp thì cũng không còn bạn bè nào. Nghĩ đến sau này phải một mình đi tìm chỗ ở, đi làm một mình, ăn cơm một mình....Không hiểu sao trong lòng Diệp Hân lại sinh ra cảm giác phiền muộn, cảm giác nhớ nhà đột nhiên nổi lên mãnh liệt.

Lúc Lâm Sơ Diệp đi làm về thì thấy Diệp Hân đang nằm trên giường, cực kỳ kinh ngạc: "Sao thế? Không phải vừa mới tìm được công việc mới sao? Sao lại buồn bã ỉu xìu thế?"


"Không có gì." Diệp Hân ngồi dậy, người cũng đã khôi phục lại chút sức sống: "Đi, tớ mời cậu một bữa hoành tráng."


Lâm Sơ Diệp mỉm cười: "Được."


Bữa tiệc hoành tráng mà Diệp Hân mời chính là ăn tôm hùm đất, món hai người yêu thích nhất.


Lúc ăn cơm Diệp Hân lại nhớ đến chuyện gặp được Từ Cảnh, nên hỏi thử Lâm Sơ Diệp: "Lâm Sơ Diệp, cậu có biết Từ Cảnh cũng ở Bắc Thị không?"


"Biết chứ." Lâm Sơ Diệp vừa bóc tôm hùm đất, vừa ngẩng đầu nhìn cô: "Anh ta vẫn luôn ở Bắc Thị mà, lúc tớ mới tới Bắc Thị còn hai lần mời tớ ăn cơm nữa, sau này thì bận quá nên cũng không liên lạc nhiều."


Sau đó lại nhìn cô một cách kỳ quái: "Sao thế?"


Diệp Hân: "Hôm nay tớ mới chạm mặt anh ta."


Lâm Sơ Diệp hơi bất ngờ: "Trùng hợp vậy sao, sao không hẹn anh ta cùng đi luôn?"

Trước đây Từ Cảnh này là hàng xóm sát vách của Diệp Hân, lớn hơn các cô vài tuổi, Lâm Sơ Diệp là bởi vì Diệp Hân mới biết Từ Cảnh, nhưng cũng không thân lắm, chỉ là có gặp thì chào hỏi một câu mà thôi, nhưng Lâm Sơ Diệp nhớ tình cảm giữa Diệp Hân và Từ Cảnh vẫn luôn rất tốt.


Lúc đó Từ Cảnh đã học đại học năm ba, Diệp Hân vẫn còn là một học sinh lớp mười, thành tích không được tốt cho lắm nên Diệp Hân không ít lần bị Từ Cảnh lôi đi học bù.


Đối với sự hoang mang của Lâm Sơ Diệp, Diệp Hân chỉ cười cười cho qua chuyện: "Anh ấy.... Không rảnh."


Lâm Sơ Diệp nghi ngờ nhìn cô.

Diệp Hân chột dạ cúi đầu xuống uống nước, sau đó chuyển sang chủ đề khác.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin