THANH LIỄU NGỌC TƯ

[zhihu] - THANH LIỄU NGỌC TƯ (phần 2)

Tác giả: Mễ Hoa
=======================================

Ánh mắt hắn nặng nề dưới ánh đèn, ta có thể cảm nhận được hắn đang nhìn ngắm, đánh giá, nghiền ngẫm ta như thể đã nhìn thấu những suy nghĩ nhỏ nhặt của ta không sót một cái nào.
Từ trước đến nay nam nhân đều là nghĩ một đằng làm một nẻo, quân tử cũng không ngoại lệ.

Ba tháng sau, hắn kéo ta vào bồn tắm, dưới ánh mắt rụt rè sợ hãi của ta, hắn vòng tay qua eo ta. Từ đây ta trở thành nữ nhân của hắn. Thế tử gia bên ngoài có vẻ cao ngạo kiềm chế, nhưng trong xương cốt cũng lại là vẻ phóng đãng không kềm chế được, những kiểu diễn xuất ở kỹ viện, hắn thích vô cùng.

Hạ Trạm đối xử với ta rất tốt, làm nữ nhân của hắn luôn được mặc đồ mới, được thưởng thức chính là ngọc thực.
Khi rảnh rỗi hắn sẽ nắm tay ta, dạy ta viết từng từng nét bút theo cách viết thảo thời xưa văn, kiểu chữ phong lưu, nước chảy mây trôi.

Viết nhiều nhất chính là:
Băng tiêu xa đồng liên thanh vận, tuyết xa hàn phong tưởng Ngọc Tư.*

Thơ của Ngư Huyền Cơ (chữ Hán: 魚玄機; 844 - 871), tự Ấu Vi (幼薇)[1], lại có tự Huệ Lan (惠蘭)[2], là một tài nữ trứ danh và là một kĩ nữ[3] tuyệt sắc vào thời kì Vãn Đường trong lịch sử Trung Quốc. Về sau, do hoàn cảnh gia đình, bà buộc phải xuất gia làm đạo sĩ.

Dáng người hắn đĩnh bạt, phong thần tuấn mỹ, lúc viết chữ sẽ dựa vào ta rất gần, cũng rất nghiêm túc, mùi hương tuyết tùng lạnh lẽo sẽ quanh quẩn ở chóp mũi ta.

Nếu như hơi nhìn nghiêng sẽ thấy sống mũi hắn cao thẳng, khi nhìn gần trong gang tấc sẽ thấy hai cánh môi mỏng mím vào nhau.

Sau khi viết xong, tay hắn sẽ vòng qua eo ta không hề quy củ, đo từng tấc từng tấc một, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, môi mỏng khẽ mấp máy: “Eo như liễu xanh, xương như băng, mới là Ngọc Tư.”

Hắn cũng sẽ đóng cửa vẽ tranh trong thư phòng. Phối màu vẽ tươi đẹp để vẽ hoa hải đường trên lưng ta.
Những đóa hải đường kia từng được chủ cũ của ta bỏ ra số tiền lớn mời họa sư nổi tiếng nhất Dương Châu về vẽ mất nửa tháng trời.

Sau đó tú nương có tay nghề khéo léo sẽ dùng từng cây kim hơ lửa đỏ nóng bỏng, thêu những mũi kim quý giá lên làn da ta.
Tác phẩm của họa sư đã từng đáng giá ngàn vàng.

Bây giờ tác phẩm của tên họa sư đó có tiền cũng không mua được.
Bởi vì cuộc nổi dậy của nô lệ ở Giang Nam kia, nó được khởi nghĩa đầu tiên ở Dương Châu, chính là nhà của chủ nhân ta.
Thương nhân buôn muối nổi tiếng nhất Dương Châu là thế gia đại tộc, nghe nói tổ tiên còn là người trong Hoàng tộc, mà bị giết chỉ trong một đêm gần như không còn ai.

Vị họa sư nổi danh kia là khách quen trong phủ, cũng bị thanh lỳ trực tiếp luôn.
Còn những con ngựa gầy và nô lệ bị nuôi dưỡng trong phủ như ta chỉ biết trơ mắt nhìn bọn họ ch.ết. trước khi chạy trốn.

2

Năm ấy bạo loạn nổi lên bốn phía, Giang Nam bùng nổ xuất một Thanh bang, năm thế tộc lớn đã bị chúng tàn sát.
Ngay sau đó nô lệ nổi loạn bắt đầu bùng nổ khắp cả nước, thành Giang m có “quân Tước Tị”, Kinh Châu lại có thêm “Lí Đồng hội”……
Người nào ở trong giới quyền quý thế tộc đều cảm thấy bất an, kêu trời khóc đất.

Hoàng quyền đã phải chịu cảnh bị khiêu khích, triều đình sứt đầu mẻ trán, phái đại đội binh mã đi trấn áp dẹp loạn.

Thế tử gia Hạ Trạm của phủ Định Quốc Công, phụ trách dẫn theo 26 thị vệ cấm quân, sau khi nô biến xảy ra, hắn bị biểu huynh Hoàng đế sai phái đi đến Giang Nam.

Thế tử có khí khái của lão Quốc công, từ nhỏ đã lớn lên ở trên lưng ngựa, vốn là người đa mưu túc trí, bộ hạ lại người nào người nấy đều kiêu dũng, chỉ trong vòng bảy tháng đã quét sạch quân của mười hai Đường chủ lợi hại nhất trong Thanh bang, bao gồm cả Đường chủ dẫn đầu hơn một trăm quân, tất cả đều bị treo cổ ở rừng cây ngoài thành Dương Châu.

Tiếp theo lại thừa thắng xông lên, lần lượt chém giết vài tên quân chủ lực khác trong cuộc nô lệ nổi loạn.

Từ đó, Thanh bang cảm thấy run sợ, có thông tin nghe nói rằng nội bộ có tranh chấp, không bao lâu sau liền mai danh ẩn tích.

‘’Tước Tị’’ ở Giang Âm và ‘’Lí Đồng’’ ở Kinh Châu cũng không thể trụ được bao lâu, dưới sự chèn ép của triều đình, họ nhanh chóng bị bắt lại.

Những người thủ lĩnh cho đến nay vẫn còn bị giam giữ ở đại lao Hình Bộ.
Hạ Trạm có công trong việc dẹp loạn, nên được Hoàng đế đích thân phong làm Trường Tín hầu, thanh danh hiển hách như Định Quốc Công phủ, không ai sánh kịp.

Thân phận của hắn xuất thân cao quý, nên quý nữ nhiều như mây trong kinh thành đều thấy xuân tâm rạo rực, ngày nhớ đêm thương.

Ví dụ như Bình Dương quận chúa của Ấp Vương gia, nàng ta đòi sống ch.ế.t cũng phải gả cho hắn, khiến người luôn luôn yêu thương nữ nhi như Ấp Vương gia không ngại tiến cung cầu xin Hoàng Thượng và Thái Hậu tứ hôn.
Thậm chí còn đề xuất sẽ giao ra ngàn mẫu ruộng tốt ở ngoại thành và toàn bộ sản nghiệp làm của hồi môn.

Khi Thái Hậu đề cập đến chuyện này, Hạ Trạm chỉ mỉm cười mà không đáp lại.
Mọi người đều biết Thế tử Hạ Trạm của Định Quốc Công phủ quyền cao chức trọng, tính tình lãnh đạm và kiêu ngạo.

Nhưng không ai biết rõ hơn ta, đôi mắt đẹp đẽ và hỡ hững ấy sẽ trở nên sóng sánh phong lưu, đuôi mắt nhuốm màu say mê như thế nào.

Ví dụ như lúc hắn ở thư phòng vẽ tranh, quần áo của ta nửa kín nửa hở lộ ra vai và tấm lưng ngọc ngà, hoa hải đường màu hồng nở rộ trên da thịt, cũng nở rộ ở trên bức họa cuộn tròn trên bàn, cùng với đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.

Bức hoạ cuộn tròn còn dang dở, thuốc màu đã bị đổ nhiễm một màu tươi đẹp đầy đất.
“Ngọc Tư, nàng muốn mạng của gia sao……”

Đây là lời mà hắn thường nói với ta nhất mỗi khi gợi tình.
Nhưng ta cũng không tin sự dịu dàng lưu luyến lúc này của hắn, khi vừa ra khỏi cánh cửa kia, hắn lại trở thành đoan chính kiềm chế, lại là một người cao quý, diễn vẻ quân tử hờ hững.
Hạ Trạm cũng không yêu ta, hắn sẽ không thích một thông phòng xuất thân từ nô lệ thấp kém.

Người hắn thích chính là biểu tiểu thư Triệu Minh Ngọc của phủ Định Quốc Công. Nhũ danh của Triệu Minh Ngọc là Hinh Hinh, là biểu tỷ và cũng là thanh mai trúc mã của hắn, chỉ sinh sớm hơn so với hắn mấy ngày mà thôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt nàng ta, ta liền biết Hạ Trạm tình nguyện mua ta từ kỹ viện, không đơn giản là vì ba năm trước tình cờ cứu ta ở ngoài thành Huy Châu.
Vì diện mạo Triệu Minh Ngọc thanh tú, làn da trắng nõn, lông mày lá liễu, trong mắt chất chứa sự u buồn nhàn nhạt, nhìn thấy mà thương.

Mà trùng hợp ta cũng là eo nhỏ mảnh mai, dáng vẻ yếu ớt đáng thương.
Nàng ta thường mặc bạch y, cho nên hắn phân phó may đồ mới cho ta toàn bộ đều thuần một màu trắng, không dính bụi trần.
Trong sân viện của nàng ta trồng đầy hải đường, cho nên hắn yêu tha thiết hoa hải đường màu hồng phía sau lưng ta.

[Băng tiêu xa đồng liên thanh vận, tuyết xa hàn phong nhớ Ngọc Tư.]
Điều hắn nghĩ đến không phải Ngọc Tư, nhớ cũng không phải Ngọc Tư, mà là Triệu Minh Ngọc đang dưỡng bệnh ở thành Tương Dương kia.

Ta được đặt tên là Ngọc Tư, là vì trong tên của Triệu Minh Ngọc có một chữ “Ngọc”.
Hơn một năm qua, đôi mắt hắn nhìn xuyên qua ta để nhìn chính là một gương mặt lá liễu khác.
Ta bẽn lẽn nhìn hắn, dáng vẻ cắn môi nhu nhược đáng thương chính là dáng vẻ có thể khiến hắn động tình nhất, bởi điều hắn nghĩ đến chính là a tỷ Triệu Minh Ngọc, băng thanh ngọc khiết, cao quý giống hắn, không thể khinh nhờn.

Ta còn nhớ rõ lần đầu nàng ta trở về từ Tương Dương, trên người khoác chiếc áo lông hồ ly màu trắng ánh bạc, vào lúc từ trên xe ngựa chậm rãi bước xuống, vẻ mặt của Hạ Trạm đã mềm mại dịu dàng cỡ nào.
Hắn gọi nàng ta “A tỷ” bằng giọng ấm áp, sau đó vươn tay ra đỡ nàng ta, động tác cực kỳ cẩn thận.
Triệu Minh Ngọc suy nhược, sắc mặt tái nhọt, làm nổi bật vệt ửng hồng xinh đẹp, khiêm tốn đáp: “Làm phiền A Trạm rồi.”
Trong kinh thành này, quý nữ nhiều như mây, có thể gọi hắn là A Trạm chỉ có duy nhất một mình nàng ta.

Hạ Trạm thích nàng ta là chuyện mọi người đều biết.

Từ chối hôn sự với Bình Dương quận chúa, kéo dài tới hiện tại còn chưa kết hôn, là do vẫn một mực nhớ mong cái người gọi là a tỷ này.
Triệu Minh Ngọc xuất thân danh môn, nhà có công trạng, phụ thân từng là tổng đốc Giang Tây.
Do mẫu thân mất sớm nên từ nhỏ nàng ta được nuôi dưỡng ở bên cạnh Định Quốc Công phu nhân, là thanh mai trúc mã với Hạ Trạm.
Theo lý mà nói tiểu thư thế gia khuê các, không nên kéo dài tới tận tuổi này rồi mà còn chưa bàn chuyện cưới xin.

Chỉ trách nàng ta xui xẻ, ba năm trước đây nô lệ khởi nghĩa bùng nổ ở các nơi, vì tổng đốc Giang Tây là Triệu Quang Dụ nuôi một ngàn nô binh, nên bị đám nô lệ hèn mọn đó ngũ mã phanh thây cả nhà.
Bản thảm án truyền tới kinh thành, nàng ta bị dọa cho cả người choáng váng, kinh ngạc hoảng sợ đan xen phun ra một búng máu, cơ thể vốn đã yếu ớt giờ càng thêm yếu đuối mong manh.
Sau này, lão quốc công về quê ở Tương Dương để dưỡng bệnh, Quốc công phu nhân cũng đưa nàng ta đi cùng.
Trong nhà gặp phải biến cố này, Triệu Minh Ngọc phải giữ đạo hiếu cho cha ba năm, đương nhiên hôn sự cũng bị trì hoãn.

Nàng ta trì hoãn, Hạ Trạm cũng đợi theo ba năm, phần tâm ý này đã rõ như ban ngày.
Chỉ là trong một năm nàng ta đi dưỡng bệnh ở Tương Dương, chung quy là Hạ Trạm vẫn không chịu nổi nhớ nhung và tịch mịch, nên đã thu ta làm thông phòng. Nam nhân từ trước đến nay đều rõ ràng như vậy.

Mặc dù hiện giờ Triệu Minh Ngọc đã trở lại, nhưng hắn vẫn sẽ ngủ lại ở nơi này của ta.

Những mánh diễn xuất ở kỹ viện đó khiến quân tử khinh thường, nhưng hắn lại trầm mê.

A tỷ cao quý, băng thanh ngọc khiết của hắn, là tiểu thư khuê các cũng cao cao tại thượng giống như hắn. Tương lai kể cả bọn họ kết hôn thì chưa chắc Hạ Trạm vẫn sẽ phóng đãng như thế ở trước mặt nàng ta.

Không giống ta, ta là ngựa gầy Dương Châu, kỹ nữ đến từ câu lan* kỹ viện.
*câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc.
Thân phận như vậy ngay cả sinh con cũng đều không xứng được sinh. Mỗi lần ta mây mưa với hắn xong, đến sáng sẽ có nha hoàn bưng thuốc tránh thai tới.

Hắn đã suy nghĩ nhiều rồi, nhà quyền quý đặt nặng nhất là vấn đề huyết thống của con nối dõi, vào lúc ta được gia chủ chọn làm ngựa gầy đã bị uống thuốc gây vô sinh.

Nhưng hắn không biết, ta là người câm nên cũng sẽ không nói.
Từng chén thuốc tránh thai kia từ trước đến nay ta đều ngoan ngoãn nghe theo uống hết vào bụng.
Hạ Trạm biết, ta chỉ muốn sống thật tốt, trải qua những ngày tốt hơn một chút mà thôi.

Thân phận ti tiện này của ta chỉ có thể bám chặt vào hắn, mới có được cơ hội sống tốt hơn.

Hắn nhìn dân tị nạn ngoài thành Huy Châu với ánh mắt từ bi, còn đắp cho ta áo choàng, người đang thở thoi thóp vì cái lạnh mùa đông dưới cây liễu, khiến ta khẳng định từ tận trong xương hắn khác hẳn với những con cháu thế gia khác.

Chắc chắn ta không sai.

Hắn gọi ta là “Ngọc Tư” hết lần này đến lần khác, sau khi hoan lạc xong, lần đầu tiên nói với ta một câu:
“Yên tâm, gia sẽ không bỏ rơi nàng đâu.”

Hắn rất tinh mắt, chỉ cần liếc một cái là nhìn thấu sau khi Triệu Minh Ngọc trở về, ta cảm thấy thấp thỏm bất an, sợ hãi rất đáng thương.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin