CHƯƠNG 73: HẮN NGHĨ MỌI CHUYỆN CÓ LẼ ĐÃ KẾT THÚC RỒI!

Edit: Khả Khả

Bùi Thừa Tư luôn như vậy.

Cho dù làm người tốt hay kẻ xấu, hắn đều không thể làm đến nơi đến chốn.

Cưỡng ép nàng, uy hiếp nàng, nhưng thời điểm tính mạng nàng gặp nguy hiểm, hắn lại hy

sinh bản thân mình, như thể mạng sống của nàng còn quan trọng hơn cả bản thân hắn.

Nhưng nếu không phải do Bùi Thừa Tư chấp mê bất ngộ, thì những tên thích khách đó căn

bản không cơ hội, nàng sẽ không bị cuốn vào trận ám sát này, hắn cũng sẽ không bị

thương.

Giữa nàng và Bùi Thừa Tư là một quyển sổ nợ rối mù.

Trong đêm tối nhìn không rõ, Vân Kiều đỡ hắn, bàn tay chạm vào dòng máu ấm ấm, nàng

thoáng thở nhẹ. Mũi tên kia bắn vào cánh tay, không nguy hiểm đến tính mạng.

“Gió lên rồi!” Vân Kiều bị cái lạnh làm cho giật mình, nàng vội lau mồ hôi trên trán rồi tiếp tục

chèo thuyền.

Bùi Thừa Tư thấp giọng đáp, lúc sau thoát khỏi nguy hiểm, hắn mới kiểm tra vết thương của

mình.

Tuy hắn thông thạo y lý, nhưng trên người không mang theo kim sang dược, ở giữa dòng

sông mênh mông không có cái gì, nên chỉ có thể xử lý đơn giản.

Từ đầu đến cúi Bùi Thừa Tư vẫn không nói gì, Vân Kiều nghe tiếng thở nặng nề của hắn, có

lẽ hắn đang gắng chịu cơn đau.

“Ngươi…” Vân Kiều ngửa đầu nhìn đám mây che hết ánh trăng non, nàng xem xét tình

huống, trong lòng cảm thấy không ổn: “Ngươi có thể chịu đựng được bao lâu nữa?”

“Không biết!”

Tuy nói vết thương không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nếu không chữa trị kịp thời thì e

cũng khó mà sống được.

Nhưng Bùi Thừa Tư không vì vậy mà lo lắng, sau khi thở hổn hển một hồi, hắn nói với Vân

Kiều: “A Kiều, nàng hẳn là đang trông ngóng ta chết lắm đúng không?”

Đa phần mọi người sẽ kiêng dè nói ra những điều không may mắn, còn Bùi Thừa Tư lại

không chút cố kỵ, bên trong giọng nói còn mang theo ý cười, tựa như chỉ cần Vân Kiều

không mong hắn chết đi thì đó là chuyện đáng để vui mừng.

Vân Kiều không quan tâm tới vấn đề này, nàng lười nói với hắn.


“Ta biết nàng sẽ không tha thứ cho ta chỉ vì chuyện này, nhưng với bản tính của nàng, chỉ

cần không phải là kẻ đại gian ác như Triệu Đạc, nàng sẽ không nhẫn tâm…” Bùi Thừa Tư

hăng hái nói, một lát sau, hắn thở dài: “Không biết nên nói là nàng mềm lòng hay vững tâm

nữa!”

Nàng sẽ không thừa cơ hội này lấy mạng hắn, nhưng dù thế nào cũng không chịu tha thứ

cho hắn.

Vân Kiều vẫn không đáp lời, xung quanh bốn phía đều là một mảng đen tối, ngọn đèn dầu

trên thuyền sớm đã biến mất. Cơn mệt mỏi lúc đầu nàng ngó lơ giờ đây lại kéo tới, nàng kiệt

sức, ôm gối cuộn tròn ngồi ở đó, muốn nghỉ ngơi một chút.

“Thật ra, nàng nên nhân cơ hội này giết ta đi,” Đêm nay Bùi Thừa Tư phá lệ nói nhiều hơn,

hắn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, tính toán thay nàng: “Hiện giờ thiên thời địa

lợi, chỉ cần đẩy ta xuống, từ đây về sau mọi chuyện sẽ kết thúc…”

Vân Kiều không còn kiên nhẫn, nàng đá vào chân hắn: “Hoặc là tự mình nhảy xuống, hoặc

là câm miệng lại!”

Chuyện giết người không phải cứ muốn là làm được.

Từ nhỏ Vân Kiều cũng chỉ có thể giết gà giết cá, nếu lúc này có đẩy Bùi Thừa Tư xuống thì

người đó không phải nàng.

Cuối cùng Bùi Thừa Tư cũng im miệng.

Nhưng không bao lâu, hắn lại nói tiếp: “A Kiều, nói chuyện với ta đi…”

Hắn đã không còn sức lực, giọng nói mỏng manh bị gió sông thổi tan, như thể giây tiếp theo

hắn sẽ ngủ thiếp đi, không bao giờ tỉnh lại.

Vân Kiều cảm thấy giữa hai người không còn lời nào để nói nữa, suy nghĩ một lát, nàng

nhắc nhở hắn: “Ngươi tự nghĩ về đại cục của mình đi!”

Bùi Thừa Tư cười khổ sở.

Lúc trước hắn luôn nhấn mạnh với Vân Kiều phải “lấy đại cục làm trọng”, bây giờ nghe nàng

nhắc đến, đúng là châm chọc.

“Làm Hoàng Đế cũng rất tốt, cao cao tại thượng, muốn quyền thế hay mỹ nhân gì cũng đều

có!” Vân Kiều chống cằm nhìn hắn, nét mặt nàng nghiêm túc, không có ý chế giễu: “Đừng

nên cố chấp mù quáng!”

“Trên đời này, không có gì là toàn vẹn, cái gì ngươi cũng muốn thì đến cuối cùng người sẽ

không có được gì cả!”

“Nếu ngươi an phận ở hành cung, thì đâu đến nỗi rơi vào hiểm cảnh này? Đáng không?”


Bùi Thừa Tư nói: “Nếu cho ta chọn lại, ta cũng sẽ đi tìm nàng!”

Vân Kiều cảm thấy những lời mình nói đều vô nghĩa, nàng nói một hồi hắn lại không nghe

lọt tai, nàng không để ý đến hắn nữa.

Bóng đêm dần biến mất, hơi thở của Bùi Thừa Tư mỏng manh hơn, ánh mắt mơ hồ. Nắng

sớm từ từ lộ ra, hắn yên lặng nhìn dáng vẻ chật vật của Vân Kiều, song không thể tìm ra

giọt nước mắt nào trên gương mặt của nàng.

Năm đó, hắn chỉ bệnh nhẹ, Vân Kiều xoắn xít loay hoay tỉ mỉ chăm sóc hắn, giờ đây hắn

gần đất xa trời, nàng lại không hề rơi một giọt nước mắt nào.

“Kỳ thật những gì nàng nói đều có lý, ta đều hiểu, chỉ là…” Âm thanh của Bùi Thừa Tư gần

như không thể nghe thấy, hắn khổ sở cười, lời còn chưa nói xong thì mắt đã mệt mỏi nhắm

lại.

Hắn nghĩ có lẽ hai người đều được giải thoát rồi.

Hắn không cần phải “cầu xin không được, nhưng không thể buông bỏ”, Vân Kiều cũng

không cần phải khổ sở, bất an.

Như vậy cũng tốt.

Nắng sớm xuyên qua sương mù, chiếc thuyền trôi dạt theo dòng nước, lênh đênh trên dòng

sông mênh mông.

Khiến người ta sinh ra ảo giác, tựa như khắp đất trời này chỉ còn lại hai người.

Mọi thứ đều trống rỗng.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin