CHƯƠNG 3: HƠI H (Tác giả nói mới hơi hơi thôi)
Edit: Khả Ăn Mặn.
Nguỵ Vân La ăn một ít điểm tâm xong rồi đến phòng tắm để ngâm mình. Từ sáng sớm đến bây giờ, bận rộn tất bật, nàng chưa được ăn miếng nào, còn bị mấy thứ đồ hồi môn nặng trĩu đè lên người, tiết ra một đống mồ hôi.
Nha hoàn đang định đến giúp nàng thay đồ thì bị nàng đuổi ra ngoài, lúc này ánh mắt nàng lia đến lọ mỡ mang từ phủ thừa tướng đến.
Một lúc lâu sau, Nguỵ Vân La hít sâu một hơi, gương mặt ửng hồng vì hơi nước khiến nàng trông càng xinh đẹp hơn.
Nàng bước vào bồn tắm, cánh hoa sóng sánh theo dòng nước rơi ra, hơi nước làm cho thân thể ngọc ngà của nàng càng thêm mê người.
Dáng người nàng quyến rũ, yêu kiều, thân thể băng cơ ngọc cốt dưới ánh nước gần như trong suốt, vòng ngực căng tròn trong veo giống như quả vải nàng vứt cho thư sinh nghèo kia, ngay cả vùng tam giác phía dưới cũng trắng nõn.
Khung xương của Nguỵ Vân La rất nhỏ, vòng eo kia giống như cành liễu phong lưu, nhưng trước ngực dưới mông lại sinh sôi nảy nở. Hai khối thịt mềm mại vểnh cao trước ngực run rẩy theo từng động tác của nàng, dòng nước ấm ngang ngực cũng sóng sánh đánh theo, tựa như hoa đào bị cơn mưa cuốn lấy, thật sự khiến người khác muốn ngậm vào miệng.
Nguỵ Vân La nhấc chân bước ra khỏi bồn, đi đến bên cạnh giường đá, cặp mông phía sau đẫy đà như hai nửa quả dưa, cánh mông phập phồng theo mỗi bước đi, không biết tên thư sinh trông như tờ giấy trắng kia có thể cầm hết vật trời ban này không.
Nguỵ Vân La ngồi lên, nước thấm ướt cả giường đá, nàng đỏ mặt tách hai chân mình ra, chưa bao giờ nơi riêng tư của nàng lõa lồ trong không khí như thế này.
Nàng mở hộp, ngón tay phải quét một ít mỡ của Nguỵ phu nhân đưa cho, tay trái đưa vào giữa hai chân, ngón tay nhẹ nhàng tách hai cánh môi non mềm, lộ ra hoa huyệt trắng hồng còn vương hơi nước.
Ngón tay dính mỡ màu trắng lần mò đến miệng huyệt, nơi kia của nàng lập tức trơn trượt đến kinh ngạc.
“Ha…” Nguỵ Vân La thở nhẹ rút tay lại, bỗng nàng nhớ đến lời Nguỵ phu nhân khuyên nhủ lát nữa phải cưỡi lên người tên thư sinh kia, chà đạp hắn, cho nên, ngón tay nàng run rẩy tiến vào bên trong một lần nữa.
Không biết là do thân thể nàng vốn đã dâm đãng hay là do tác dụng của thuốc mỡ mà Nguỵ Vân La cảm thấy chỗ kia của mình càng sờ càng nóng, tiểu huyệt vừa tê vừa ngứa, chỉ muốn ngón tay tăng thêm chút lực.
Không biết từ lúc nào Nguỵ Vân La nằm lên giường, thân ngọc nằm vắt ngang, hai chân mở rộng, đùi non và bộ ngực cùng run lên, ngón tay còn dính vài sợi nước.
“A…ư…ngứa…ngứa quá…ai…ư….ai đến giúp ta…a…”
Tiếng rên rỉ của tân nương quanh quẩn trong phòng tắm, nhưng đáng tiếc, ở đây không có tân lang của nàng.
Tay Nguỵ Vân La cắm sâu hơn, trong lúc vô tình, nàng chạm phải một màn chắn, nàng dừng lại, ý thức được đó là màng trinh.
Mỡ trên đầu ngón tay đã tan từ lâu, ánh mắt nàng lúc này tỉnh táo hơn đôi chút, nàng thở dốc thu tay lại, miễn cưỡng bước xuống giường.
Hỷ phục đã được lấy đi, trên bình phong chỉ còn treo bộ trung y màu lựu.
Nguỵ Vân La lau khô thân mình, mặc chiếc váy mỏng manh kia lên.
Giữa hai chân nàng vẫn còn chút cảm giác nóng ngứa, sau khi ngồi lên giường, nàng nhịn không được kẹp chặt hai chân lại cọ cọ với nhau, chờ Lục Thừa đến.
——
Bóng đêm buông xuống, trăng treo trên cành, cuối cùng Lục Thừa mới lê thân đầy mùi rượu đi vào tân phòng.
“Ngươi để bổn tiểu thư đợi hơi lâu đấy!”
Lục Thừa vừa bước qua ngạch cửa đã nghe lời trách mắng ẩn chứa đầy gươm đao của Nguỵ Vân La.
Hắn lạnh mắt nhìn về phía nàng, nhưng lại bị trang phục của nàng làm giật mình, ánh mắt giống như bị thiêu đốt vội né tránh.
“Ngươi ăn mặc như vậy còn ra thể thống gì nữa?”
Cơn giận của Lục Thừa không thể nào nguôi, nữ nhân trước mặt này chỉ mặc một chiếc váy đỏ mỏng, cổ, vai lồ lộ ra trước mắt, sợ là bên dưới kia chẳng có vật nào che chắn đâu. Không biết vì sao đầu vú kia hưng phấn đến vậy, đẩy y phục lên cao thành hai chấm nhỏ.
“Có làm sao,” Nguỵ Vân La không thèm để ý, bưng chén rượu đến chỗ hắn: “Chẳng phải lát nữa cũng phải cởi ra sao?”
Lục Thừa nghiến răng: “Không biết liêm sỉ!”
Nguỵ Vân La cười lạnh, ép hắn uống xong rượu giao bôi.
Lục Thừa uống xong liền quay người đi, hắn muốn ra sau bức bình phong thay quần áo, không ngờ lại bị Nguỵ Vân La ôm chặt từ đằng sau.
Khối thịt mềm mềm của nữ tử cọ cọ sau lưng hắn: “Để ta cởi giúp ngươi!”
Nói xong nàng đưa tay kéo đai lưng của hắn.
Lục Thừa túm lấy tay nàng, Nguỵ Vân La kêu đau, giây tiếp theo đã bị hắn ném lên giường.
Hắn vừa cởi đai lưng, vừa đi đến bên nàng, ở trên cao nhìn xuống nữ nhân tuỳ tiện làm bậy, trong ánh mắt lạnh băng đầy vẻ chán ghét và khinh thường: “Ngươi thèm bị đâm đến vậy sao?”
“Cái gì?” Nguỵ Vân La ngơ ngác chống người dậy, hỏi lại.
Lục Thừa cởi bỏ áo ngoài và quần dài, trung y mở rộng lộ ra phần lớn da thịt.
Ánh mắt Nguỵ Vân La bất cẩn quét trúng hai điểm trước ngực hắn, nhất thời bị chấm hồng kia làm cho kinh ngạc quên cả cử động, giây tiếp theo nàng sợ đến mức hoảng hồn.
Ai mà ngờ, tên thư sinh gầy yếu này vậy mà lại có cây gậy thịt thật lớn, ngay cả khi nó chưa cương cứng, nó vẫn lớn hơn nhiều so với những nam nhân thường ngày nàng thấy, tinh hoàn bên dưới nặng trĩu lắc lư theo cử động của hắn, không biết bên trong có chứa bao nhiêu tinh dịch.
Mọi ngày nàng hay ra vào các con hẻm vui chơi, từng nhìn thấy mấy tên tiểu quan phục vụ khách làng chơi, tuy rằng nàng chưa “thực chiến” bao giờ, nhưng mấy cái côn thịt nàng đã nhìn thấy rất nhiều, thứ trước mắt là vĩ đại nhất.
Nguỵ Vân La nuốt nước miếng, thuận miệng cảm thán: “Này, thư sinh thối, dương vật của ngươi là dương vật lớn nhất ta từng thấy đấy!”
Lục Thừa nghe lời này, hàm răng hắn cắn chặt, huyệt thái dương nảy lên kịch liệt.
Quả nhiên, dâm phụ này đã từng “ngậm” qua không biết bao nhiêu dương vật, cho nên mới có thể nói ra những lời này.
Hắn không chút do dự nắm hai mắt cá chân của Nguỵ Vân La đè xuống, thân thể cô nương này cũng tương đối dẻo dai, lập tức bị áp xuống giường, váy dài vén lên, lộ ra tiểu huyệt mềm mịn không một sợi lông.
Lục Thừa hít một hơi thật sâu, vật dưới thân cũng bắt đầu dựng lên.
Hắn đã đoán trước Nguỵ Vân La sẽ không mặc gì ở trong, nhưng không ngờ nàng lại là một con “Bạch Hổ”, hơn nữa, tiểu huyệt kia tràn đầy dâm thuỷ, dưới ánh nến còn có thể nhìn thấy nó đang tiết ra thêm, một vài sợi kéo đến má đùi.
Yết hầu Lục Thừa lăn lộn lên xuống.
Hắn khinh thường dục vọng của bản thân, nhưng không thể không thừa nhận, nữ nhân này “chơi” sẽ rất sướng.
Nguỵ Vân La bất mãn vì bị hắn đè dưới thân, nàng muốn duỗi thẳng chân để thoát khỏi tay hắn: “Buông ta ra! Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”
Lục Thừa buông nàng ra, trút bỏ lớp quần áo cuối cùng trên người mình, đồng thời đưa tay xé rách váy của nàng, giọng nặng nề hỏi: “Ngươi đã từng nhìn thấy rất nhiều dương vật sao?”
“Đương nhiên!” Nguỵ Vân La kiêu ngạo ngẩng đầu.
“Bép!”
Lục Thừa đưa tay lên cao, đánh xuống tiểu huyệt láng mịn trơn trượt của nàng. Bàn tay dài rộng đầy vết chai của thư sinh dễ dàng bao trọn hết âm vật đầy dâm thuỷ của nàng, thậm chí hắn còn to gan xoa bóp, âm đế ẩn mình ở bên trong nhanh chóng sưng lên vì bị cọ xát.
“Á! Thư sinh thối, ngươi làm gì vậy hả? Ngươi dám đánh bổn tiểu thư?” Nguỵ Vân La chưa từng bị đối xử như thế này, dưới thân vừa mềm vừa tê, một mặt, muốn đưa hạ thân đến tay Lục Thừa, nhưng lại không cam lòng khuất phục, nàng giãy giụa vùng lên.
Lục Thừa lạnh mặt, nâng mí mắt nhìn nàng, lại bị hai khối thịt run rẩy vì sự giãy giụa của nàng thu hút sự chú ý. Cặp cú kia to như hai quả dưa, quầng vú lớn hơn hắn, đầu vú vểnh cao như hạt đậu, đặc biệt là…
Sắc mặt Lục Thừa càng thêm âm trầm, hắn nghe nói núm vú của thiếu nữ chưa trải sự đời sẽ có màu hồng phấn, nhưng dâm phụ trước mặt lại có hai cái núm lớn màu đỏ tươi, không biết có phải bị nhiều người chơi nên nó mới vậy hay không.
“Bép! bép! bép!”
Lục Thừa quỳ gối lên hai đùi của Nguỵ Vân La để ngăn nàng lại, hắn đưa tay đánh ba cái lên “con bào ngư” của nàng, còn tay kia không nhịn được đưa lên nhéo cái đầu vú như đang muốn dụ dỗ người.
“Kỹ nữ dâm đãng!” Vật dưới thân Lục Thừa càng lúc càng sưng to, rất nhanh nó đã chỉ thẳng lên đến rốn, âm mao đen bóng như muốn dán lên da thịt nõn nà của Nguỵ Vân La: “Nói đi! Ngươi có khác gì kỹ nữ đã bị ngàn nam nhân cưỡi qua không!”
“Á, á, không, đừng đánh!” Nguỵ Vân La không biết hắn đang nói gì, chỉ biết lắc đầu, đưa tay quờ quạng muốn giữ tay hắn lại, nhưng không rõ mình đang nắm cái gì: “Ngươi cho ta đứng lên đi! Ta…ta không biết người đang nói cái gì!”
Lục Thừa hừ lạnh, hắn dừng lại.
Nguỵ Vân La còn chưa thở phào nhẹ nhõm, thì thấy hắn cầm bàn tay dính đầy dâm thuỷ của nàng đặt lên dương vật, vuốt ve lên xuống vài cái.
Đột nhiên Nguỵ Vân La cảm thấy tiểu huyệt bên dưới nóng ran, nàng cúi đầu nhìn thấy quy đầu to như trứng vịt của Lục Thừa đã để ở tiểu huyệt vốn đang chật hẹp như một khe nhỏ.
Nguỵ Vân La đột nhiên sợ hãi: “Đừng…không cần phải nhanh như vậy…”
