Năm nay Phó Cẩm học lớp 2, thầy cô và các bạn học đều vô cùng thích cậu. Bởi vì cậu rất thích cười, khi cười rộ lên nhìn rất ngọt ngào, không ai là không thích cậu cả.
Nhưng mà Phó Cẩm không vì được mọi người yêu thích mà làm chuyện gì bậy bạ. Cậu là một học sinh rất ngoan, đi học nghiêm túc nghe giảng, tan học đúng thời gian hoàn thành bài tập. Mặc dù Phó Cẩm không có thiên phú từ mẹ của mình nhưng mà còn có gen của ba nữa, cũng không đến mức quá ngốc đâu.
Đương nhiên là ở mặt học tập, còn ở sinh hoạt và đối nhân xử thế cậu giống mẹ mình, lúc nào cũng ngốc ngốc. Chỉ là cậu thích cười, nên không đến mức lúc nào cũng bị châm chọc giống như mẹ của mình.
"Ninh Ninh, đừng ngủ nữa" Phó Cẩm nghe thấy chuông vào lớp, nhìn bạn cùng bàn còn đang ngủ, nhịn không được đẩy đẩy cô.
Một ngày Ninh Tảo có thể ngủ đến mười mấy tiếng, ghét nhất là người nào đánh thức cô. Nhưng mà người đánh thức cô là Phó Cẩm, chỉ có thể nghe theo thôi, lười nhác ngồi dậy từ trong khủy tay: "Giáo viên còn chưa đến mà"
"Nhưng mà đã đến giờ học rồi" Phó Cẩm nắm lấy đồng phục ở trên người: "Ninh Ninh sao cậu lúc nào cũng buồn ngủ vậy"
Thật ra cậu có chút không vui, trước kia Ninh Tảo không phải là bạn cùng bàn của cậu, sau lại vì bạn cùng bàn của cô quá ồn ào mà cô đã đánh cậu bạn đó, mà người đó đã là bạn cùng bàn thứ tư của Ninh Tảo rồi.
Cô giáo có một khoảng thời gian rất đau đầu, kết quả Phó Cẩm tự mình đến yêu cầu để Ninh Tảo ngồi cùng mình.
Phản ứng đầu tiên của cô giáo là không đồng ý, tiểu Phó Cẩm là một học sinh ngoan ngoãn như vậy, bị hỗn thế ma vương Ninh Tảo đánh thì làm sao bây giờ.
"Không đâu ạ, Ninh Tảo rất tốt với em" Phó Cẩm cười ngọt ngào nói.
Cô giáo nghĩ lại thấy cũng đúng , Ninh Tảo và Phó Cẩm cùng lớp từ hồi ở nhà trẻ, tình cảm của hai đứa so với mấy bạn khác đúng là tốt hơn. Cuối cùng Phó Cẩm được như ý muốn là ngồi cùng bàn với Ninh Tảo.
Ninh Tảo đương nhiên là không thể đánh Phó Cẩm, nhưng vẫn rất thích ngủ. Vốn dĩ Phó Cẩm nghĩ kết thúc giờ học có thể được nói chuyện với Ninh Ninh nhiều hơn, kết quả là cô toàn đi ngủ.
"Bánh Bao" Ninh Tảo bỗng nhiên ngồi dậy, xoay mặt Phó Cẩm lại: "Làm sao vậy?"
Phó Cẩm quay mặt đi: "Ninh Ninh, cậu không bao giờ nói chuyện với tớ"
Bánh Bao quay mặt đi, từ góc bên này nhìn thấy hàng lông mi cong dài của cậu, trái tim nhỏ bé của Ninh Tảo đập nhanh hơn. Cô thích những thứ xinh đẹp, cũng rất dễ dàng có mới nới cũ. Nhưng cô đã thích Phó Cẩm hơn 4 năm rồi, không cảm thấy chán chút nào cả.
"Bánh Bao muốn nói gì với mình" Ninh Tảo lười nhác ghé vào trên bàn, nghiêm túc nhìn Phó Cẩm.
Phó Cẩm nhăn mày lại: "Dù sao, dù sao thì Ninh Ninh cũng không muốn nói chuyện với Bánh Bao"
Mấy bạn cùng bàn khác đều ríu rít nói chuyện với nhau đấy, Ninh Ninh chỉ biết ngủ thôi!
Phó Cẩm không biết tự mình đào hố cho chính mình, từ lúc đó chỉ cần Ninh Tảo không ngủ được sẽ đến quấy rầy Phó Cẩm, nếu cậu vùi đầu làm bài tập thì Ninh Tảo sẽ lại động tay động chân.
Cả gương mặt Phó Cẩm đỏ bừng, gương mặt dịu dàng như quả đào hồng vậy, cậu mở to đôi mắt đen láy nói: "Ninh Ninh, Bánh Bao muốn là bài tập, cậu không được làm phiền tớ"
Phó Cẩm chưa bao giờ thúc giục Ninh Tảo làm bài tập, bởi vì mặc dù Ninh Tảo cả ngày đều ngủ ngon, nhưng mà thành tích vĩnh viễn là tốt nhất. Nghe ba nói thì là vì Ninh Tảo giống mẹ của cô.
"Bánh Bao làm đi, mình không phiền Bánh Bao nữa" Tuy là Ninh Tảo nói như vậy nhưng vẫn ghé vào trên bàn, không chớp mắt cái nào nhìn chằm chằm Bánh Bao.
Phó Cẩm chỉ có thể ép mình làm quen với ánh mắt của cô.
Hai đứa nhỏ cùng nhau về nhà, vốn dĩ là người nhà hai người từng nhà cho người đến đón, sau lại mỗi ngày Ninh Tảo đều ngồi xe nhà họ Phó về nhà.
"Ninh Ninh, đề này làm như thế nào đây?" Phó Cẩm cầm một quyển sách hỏi Ninh Tảo ở bên cạnh.
Ninh Tảo nhìn cũng không nhìn một cái, trực tiếp lấy sách khép lại: "Đừng đọc sách ở trên xe, không tốt cho mắt"
Tài xế xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hai đứa nhỏ, cảm thấy cô bé có một chút khí thế của người lớn.
"Nhưng mà…." Phó Cẩm khó xử nhìn Ninh Tảo.
"Đợi chút nữa mình qua nhà cậu giúp cậu xem" Ninh Tảo nói thẳng.
Phó Cẩm lúc này mới lộ ra nụ cười tươi, mỉm cười một cái thật ngọt ngào với Ninh Tảo: "Được đấy, Ninh Ninh đến nhà của mình đi, mình còn vài đề không biết làm đấy"
Ninh Tảo "Ừm" một tiếng, tâm tư lại trôi xa. Ba của Bánh Bao đối với cô đặc biệt cảnh giác, chú ấy ở nhà thì cô không thể sờ tay Bánh Bao, cũng không thể hôn Bánh Bao.
Aida, đều do danh tiếng của mẹ cô ở bên ngoài, làm cho đến cô cũng bị ba của Bánh Bao cảnh giác mà.
TOÀN VĂN HOÀN
