TIỂU PHƯỢNG HOÀNG

7


Khi đến phòng, Thư Dương chải lông chim cho ta và xây một cái tổ nhỏ bên cạnh giường của hắn, ta chui vào và lật tung cái tổ ra đầy bất mãn!


Thư Dương cau có nhìn ta, ta cũng không chịu thua trừng lại:  "Cứng quá! Không ngủ được! Ta muốn ngủ trong ổ chăn của huynh cơ!"


Thư Dương nhìn ta chằm chằm, đột nhiên như quả bóng xì hơi, bất lực phủ thêm một cái chăn lên giường cho ta, ta vui vẻ ngồi vào đó, ừm, không tệ ~


Sáng sớm hôm sau, ta đã bị Thư Dương lôi ra khỏi giường: "Mau lên, lát nữa còn phải đến trường, ngươi nhanh lên!"


Ta mơ màng vẫn không nhúc nhích, lông trên đỉnh đầu như muốn nổ tung: "Học gì? Đến trường làm gì?"


Thư Dương giải thích với ta trong khi dọn đồ: "Tất cả đệ tử được nhận vào Cửu Trùng Thiên sẽ phải học kiến ​​thức cơ bản trong cung điện vào buổi sáng, sau đó trở lại gặp sư phụ của họ để học tập vào buổi chiều."


Ta bàng hoàng và bước ra khỏi phòng ở trên vai Thư Dương, đến khi Thư Dương ngự kiếm phi hành ta mới dần dần tỉnh táo.


Ta nghiêng đầu nói với Thư Dương: "Ta còn chưa biến thân, sao vẫn phải đi?"


Thư Dương lắc đầu: “Không được, chỉ cần đã bái sư rồi thì phải đi, còn hóa thân…” Hắn quay đầu lại nhìn ta: “Hình như là không cần biến hóa, hôm nay cứ đi trước đi, chiều nay ta đưa ngươi trở về!"


Ta bĩu môi, chuẩn bị một hồi gà bay chó sủa.


Vì vẻ ngoài của mình, ta thực sự đã phải chịu thiệt thòi rất nhiều, mặc dù ta mới trăm tuổi nhưng ta đã rất giỏi trong việc phân biệt thiện ý hay ác ý của người khác.


Đến nơi đó có nhiều trẻ con, nhất định sẽ chịu không ít lời cười nhạo, ta gục đầu dựa vào vai Thư Dương.


Thư Dương dùng trái tay sờ vào ta: "Đừng lo lắng, các đồng môn rất dễ hòa đồng..."


Có quỷ mới tin ngươi ấy! Ngươi đúng là lão già xấu xa!


Xin lỗi. . . . . . Ta đã sai rồi!


Hóa ra những người trong Tiên giới đều rất lịch sự. . . . Ngoại hình cũng khá là đẹp!


Không có nhiều người học trong cung điện, nhưng tất cả bọn họ đều là tuấn nam mỹ nữ. . . . . .


Thấy trên vai Thư Dương mang một thứ đồ chơi đen như mực bước vào, mọi người bèn vây quanh hắn.


Một người có ánh vàng rực rỡ khắp người, nâng tay búng một cái lên đầu ta rồi hỏi Thư Dương: "Thư Dương, chiều nay ngươi định nướng gà à?"


Thư Dương vội vàng chặn miệng hắn lại: "Ngươi nói nhảm cái gì đấy! Đây là đồ đệ mà sư phụ ta mới nhận, tiểu sư muội của ta, tên Mao Mao ở tộc Phượng Hoàng!"


Vẻ mặt của mọi người như bừng tỉnh hiểu ra, hình như ta rất nổi tiếng???


Ta lập tức thấy phấn khởi: “Biết ta à?” Không thể ngờ được ta mới tròn trăm tuổi mà đã nổi danh như vậy sao?


Người đàn ông có ánh vàng rực rỡ siết chặt tay Thư Dương: "Ta biết, nương ngươi đánh nhau vô địch khắp tam giới..."


Ngươi sai rồi, nương ta đánh không lại Thượng Thần Thiếu Hoành...


Ta xê dịch mông, vỗ vỗ Thư Dương: "Ta đói bụng. . . . . . . . ."


Thư Dương trợn tròn mắt: "Ngươi là heo sao? Trước kh đi ra không phải đã ăn rồi à?"


“Ta là Phượng Hoàng!” Ta đứng trên vai hắn với khí thế hùng dũng oai vệ, phí phách hiên ngang.


Một cô nương cười dịu dàng ôm ta ngồi xuống: "Ở đây tỷ tỷ có tiên quả, tiểu Phượng Hoàng ăn được không?"


"Ăn! Ăn! Tỷ ơi, tỷ bôi cái gì lên người vậy, thơm quá..." Ta vươn cổ hít ngửi mùi hương trên người vị tiên nữ tỷ tỷ này.


Thư Dương quay đầu che trán, nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của ta, hắn không đành lòng nhìn thẳng vào ta, chẳng lẽ lại giả vờ không quen biết con gà đen này sao?


Phẩm chất của người trong Tiên giới thật cao ~ Biết ta ăn không no, họ đều mang đồ ăn ra cho ta ăn, tiểu thư tỷ tỷ còn xây ổ cho ta rồi đặt lên bàn.


Chậc chậc. . . . Vừa thơm vừa dễ chịu. . . . . .


Khi tiên sinh dạy học bước vào, ta đã no đến mức cái bụng tròn xoe rồi . . . . . .


Nhìn thấy ta nhưng không nói gì, dường như Thượng Thần Thiếu Hoành đã giới thiệu về ta từ trước... Mọi người ở đây đều rất tốt, vì vậy ta sẽ cố gắng ở lại và đến trường mỗi ngày!


Ta không hiểu tiên sinh giảng gì, nên ta nằm trên bàn và ngủ thiếp đi... . . . .


Khi sắp tan học, tiên sinh thông báo: “Mọi người học bài đã được một thời gian rồi, các tiên sinh trong cung điện đã thảo luận với nhau, hai ngày nữa chúng ta sẽ cho các ngươi đến vùng biên giới giữa Tiên và Ma để quan sát kỹ hơn. . Kiến thức lý thuyết vẫn kém hơn so với kinh nghiệm thực chiến.”


Ta xoay người, không liên quan đến ta, ta chỉ là một đứa nhóc không hóa hình được mà thôi...

'' Theo ta thấy, ai cũng đều phải đi…”

Ta nhảy bật dậy, chống nạnh, đừng tưởng là ta nghe không hiểu, hắn nói tất cả mọi người bao gồm cả ta!

Ta giơ đôi cánh đen như mực lên, chỉ vào hắn: ''Lão già! Ông nói là mọi người! Nhưng ta lại là Phượng hoàng, nên ta không đi!”

Thư Dương kinh ngạc nhìn ta, mồ hôi lạnh chảy xuống...

9

Lão già mở mắt nhìn ta: ''Đặc biệt là ngươi, chắc chắn phải đi! ''

Cái gì? Ta định vỗ cánh bay từ nơi này lên, Thư Dương tay mắt nhanh nhẹn ôm lấy ta:

'' Bà tổ của ta ơi! ! Linh Hoa thượng tiên là tiên sinh dạy học duy nhất củaTiên giới, muội đắc tội với ngài ấy thì sau này sao có thể sống nổi trong cung điện! Muội đừng kích động, chúng ta quay về hỏi sư phụ đã, có được không? '' 

Thấy ta vẫn bày ra dáng vẻ hận không thể xông lên đánh nhau, Thư Dương nói tiếp:

 '' Trở về ta bắt cá trong viện của sư phụ, nướng cá cho ngươi ăn có được không? ''

Ta vươn cánh, làm một động tác tay.

'' Được! Ba con thì ba con! '' 

Ta nhìn tay của ta, thực ra là hai, chỉ là lông cánh khá bù xù, lại còn đen... Khụ khụ... Nhiều một con cũng không phải không ăn được.

Ta không động đậy nữa, sau đó ngã ra ngồi phịch trong lòng Thư Dương.

Sau khi trở về, Thư Dương mang theo ta đến tìm Thiếu Hành thượng thần, đáng tiếc là không thấy, có điều nhị sư huynh đã trở về.

'' Đây chính là tiểu sư muội nhỉ! Thật đáng yêu... '' Nhị sư huynh Cẩm Thành vuốt đầu của ta, bị ta đẩy ra!

Dối trá!

Ta đen như vậy, so với đáng yêu thì liên quan chỗ nào?

Ta chỉ huy Thư Dương đi bắt cá cho ta, nhị sư huynh kinh ngạc nhìn Thư Dương:

 '' Tiểu sư đệ, cá ở chỗ sư phụ cũng ngang với tuổi đệ, đệ chắc chắn còn muốn ăn?''

Thư Dương ha ha cười khổ chỉ chỉ vào ta: ''Sư phụ giao Mao Mao cho đệ, để đệ chăm sóc nàng cho tốt... ‘’

 Nhị sư huynh gật đầu tỏ ý đã hiểu!

Thư Dương vừa mò cá vừa hỏi nhị sư huynh: ''Nhị sư huynh, sư phụ lại đi đâu vậy? Mấy ngày nữa Học viện trong Cung muốn đến biên cảnh của Tiên Ma, Linh Hoa thượng tiên chỉ mặt gọi tên khiến Mao Mao cũng phải đi... ‘’

'' Vậy cứ đi đi!’’  Cẩm Thành đứng ở bên cạnh nói, ta quay đầu mổ hắn một cái:

 '' Tiểu sư muội, tính tình hơi nóng nảy nhỉ!’’

'' Ta mới một trăm tuổi! Ta vẫn chưa biến hóa! Thân thể ta yếu đuối nhiều bệnh!’’ Ta vỗ cánh vào nước!

''Xì…’’  Cẩm Thành cười ngăn ta lại: ''Tiểu sư muội, ta thấy sức mạnh này của muội không giống thân thể yếu đuối nhiều bệnh đâu!’’  Rồi xoay người nói với Thư Dương: ''Trước khi sư phụ đi có dặn, phải để tiểu sư muội đi cùng, đệ phải chăm sóc Tiểu sư muội cho tốt!’’

Vẻ mặt Thư Dương đau khổ, tại sao lại là hắn... Tiểu Phượng Hoàng này với nương nàng đều giống nhau, tính tình không tốt, nhưng nàng không có giá trị võ lực như mẫu thân của mình...

Hơn nữa, thân phận nàng đặc biệt! Nhóc con duy nhất trong nghìn năm của Phượng tộc, con gái của Thiếu tộc trưởng tộc Cửu Vĩ Hồ, nói là nhận hàng nghìn hàng vạn sự chiều chuộng cũng không ngoa...

'' Nhị sư huynh... ‘’ Thư Dương vừa muốn nói chuyện, đã bị Cẩm Thành cắt ngang:

 '' Yên tâm, sư phụ an bài xong tất cả, hơn nữa chỉ là để các ngươi đi quan sát, không gặp nguy hiểm đâu.’’

Ta đảo mắt: ''Nhị sư huynh ~ huynh xem muội ngay cả hình cũng chưa từng hóa, thần hồn lại bất ổn, mặc dù đối với người khác mà nói sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng là với muội mà nói thì đâu có giống nhau... Huynh nói có đúng không... Nhị sư huynh ~''

Thư Dương bị giọng điệu của ta làm cho giật mình, quay đầu giống như gặp quỷ nhìn ta: '' Muội uống nhầm thuốc à? 

'' Ta ngoan ngoãn trừng mắt với hắn, rồi lại kéo vạt áo Nhị sư huynh làm nũng.

Nhị sư huynh nín cười:

 ''Ở chỗ này của nhị sư huynh có ít đan dược, muội cầm lấy, có chuyện gì cũng có thể chống đỡ một một lúc... '' nói rồi đưa ta một cái bình lớn.

Ta có chút không vui, từ nhỏ ta đã lớn lên trong đống đan dược, cái thứ này ta còn chằng thèm! Nhưng Thư Dương lại kích động: ''Nhị sư huynh, thật sự cho bọn đệ sao? !’’ 

Ta nghi ngờ nhìn Thư Dương...

Thư Dương giải thích cho ta, nhị sư huynh luyện chế đan dược, đan dược so với người khác hiệu quả tốt hơn một trăm lần!

Ta khịt mũi! Gấp trăm lần? Nào có khoa trương như vậy! Chẳng qua đưa ta thì ta đón lấy, không cần thì phí...

''Nhớ kỹ, gặp nguy hiểm phải đi tìm sư huynh, sư phụ cũng nói với Đại sư huynh rồi!’’  Nhị sư huynh dặn dò Thư Dương, Thư Dương gật đầu...

10

Khi xuất phát, ta vẫn không thấy bóng dáng của sư phụ đâu, nhị sư huynh nói sư phụ đi tìm thuốc cho ta rồi...

Ta đi theo Thư Dương, còn có người trong Học việc Cung điện, ngồi lên hai chiếc thuyền song song đi đến biên giới Tiên Ma...

Trong hai chiếc thuyền song song, tất cả mọi người đều mồm năm miệng mười nói chuyện phiếm: '' Thư Dương, Đại sư huynh của ngươi là chiến thần, ngươi là Ma tộc, ngươi biết biên giới Tiên Ma là thế nào không? ''

Thư Dương lắc đầu: '' Ta chưa bao giờ đi qua biên giới Ma giớ, hơn nữa khi ta đến  Đại sư huynh đã là chiến thần từ lâu, rất ít khi trở về chỗ sư phụ, ta chỉ thỉnh thoảng gặp qua mấy lần. ''

Người đàn ông tỏa kim quang này là đồ đệ của Thần Tài, tên là Kim Vận.

Kim Vận ôm Thư Dương: '' Ha ha! Đến lúc đó dẫn bọn ta đi gặp chiến thần đi! Nghe chuyện xưa của hắn khiến cho ta có thêm nhiệt huyết! ''

Thư Dương lắc đầu: ''Không được, Đại sư huynh bề bộn nhiều việc, không chắc sẽ rảnh rỗi... ''

Kim Vận trở mặt không vui: '' Sao ngươi cái gì cũng không thế, thế giờ muốn gặp Đại sư huynh của mình cũng không được à? ''

Không đợi Thư Dương mở miệng, ta mổ lên tay Kim Vận: '' Ta muốn gặp tổ tông nhà ngươi, ngươi gọi đến đây cho ta! ''

Kim Vận nhe răng trợn mắt khoanh tay: ''Ôi! Tiểu Phượng hoàng, chúng ta chỉ đùa thôi, ngươi xem dáng vẻ che chở cho con của ngươi kìa! ''

Ta mặc kệ đùa hay không đùa, ta chính là không thích giọng điệu của ngươi, ngươi nói chuyện ta là gà nướng còn nhớ không? Hừ hừ...

Thư Dương vuốt lông ta, lại nhét cho ta một quả đào: '' Đại sư huynh là chiến thần, thần Phật khắp nơi, không ai nguyện ý tiếp nhận cục diện rối rắm này, huynh ấy chỉ tự dựa vào mình, nên không có nhiều thời gian như vậy... ''

Mọi người bỗng yên lặng, tiểu tỷ tỷ lần trước cho ta bánh ngọt phá vỡ yên tĩnh: '' Mao Mao, ta đặc biệt lấy bánh Tiên Hoa từ chỗ sư phụ, muội có muốn ăn không? '' Tiểu tỷ tỷ là đồ đệ của Hoa Thần, là Hoa thược dược: 

‘’Muốn! Thược Dược tỷ tỷ tốt quá đi~’’

Bầu không khí lại khôi phục, chỉ là không còn ai đề cập đến chuyện chiến thần nữa...

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin